Chương 108: Em  cứu ,   đổi tương lai của  (2)
 
Mặc dù   nghĩ , thấy vô cùng rùng rợn, nhưng lúc đó, Dung Thiển chỉ  cách đó.
 
Đồng tử của Thẩm Ngật run rẩy vì kinh ngạc, nhảy lầu? Chỉ vì để đến gặp ? Nếu cô   đến  thì ?
 
Nếu, cô  ch.ết ngay tại chỗ thì ?
Nghĩ đến đây, tay chân Thẩm Ngật đều lạnh buốt, đó là một nỗi sợ hãi, và sự sợ hãi mất    yêu thương.
 
  chỉ nghĩ thôi  như , còn Dung Thiển thì ? Là  trong cuộc, mỗi  trải qua ranh giới sinh tử như , cô   sợ hãi ?
 
Thẩm Ngật kinh ngạc  cô, Dung Thiển     chút ngại ngùng, còn gãi gãi gáy  ngây ngô: 
 
“Anh  em bằng ánh mắt đó  gì? Em cũng  lợi hại như  nghĩ !”
 
Dung Thiển còn tưởng, Thẩm Ngật đang khâm phục lòng dũng cảm của cô, nào ngờ, trái tim Thẩm Ngật đang đau đớn như rỉ m.áu.
 
Thẩm Ngật  bao giờ , mỗi  cô  đến gặp , đều  chuẩn  sẵn sàng cho cái ch.ết, so với cô , những năm tháng  chờ đợi  đáng là gì?
 
Mà   còn từng oán trách cô , Thẩm Ngật,  thật   là !
 
Nắm đ.ấ.m Thẩm Ngật siết chặt, gân xanh nổi lên,   bao giờ  kết liễu đời  như lúc .
 
 những gì Dung Thiển   với ,  chỉ  , những lời tiếp theo, Dung Thiển mỗi câu   đều  suy nghĩ kỹ càng, cô  với Thẩm Ngật: 
 
“Sở dĩ em hết   đến  khác đến tìm , là bởi vì, cuộc đời ,  kết thúc  năm  32 tuổi.”
 
Lời  dứt,  đợi Thẩm Ngật  phản ứng gì, Dung Thiển  nhanh chóng  tiếp, cô  Thẩm Ngật, kiên định : 
 
“ em  cam lòng   gặp chuyện! Cho nên, em  cứu , em   đổi tương lai của , thì bắt buộc  , rốt cuộc năm đó  xảy  chuyện gì!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-108-2.html.]
“Bao gồm cả những kẻ tấn công em, em tin rằng, sở dĩ họ  tay với em, nhất định  liên quan đến , chỉ cần điều tra , nhất định sẽ  năm đó, là ai   tay sát hại !”
 
Cảm xúc của Dung Thiển  kích động,  liền một tràng dài như , khiến cô  thở dốc  khi dừng  editor:bemeobosua.
Cô còn   tiếp, Thẩm Ngật lúc  liền ôm cô  lòng, ôm thật chặt.
 
“Thẩm Ngật,   ?” 
 
Dung Thiển  hiểu chuyện gì.
Thẩm Ngật ôm chặt lấy cô, im lặng  lâu, giọng  trầm thấp khàn khàn của  mới  một câu: 
 
“Suốt thời gian qua, chắc hẳn  mệt mỏi, đúng .”
 
Dung Thiển  câu   của  chạm đến, trong lòng dâng lên vị đắng chát, nhưng ngoài mặt, Dung Thiển vẫn  : 
 
“Không mệt mà!”
 
Dung Thiển sẽ  , mỗi câu, mỗi chữ cô , đều như một con dao, đ.âm mạnh  tim .
 
Sao  thể  mệt chứ? Say rượu  còn  đến như , nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn đặt   vị trí  an ủi , khắp nơi đều nghĩ cho .
 
Dung Thiển còn tưởng là     sống  bao lâu nữa, cú sốc quá lớn, cô vỗ vỗ lưng , an ủi: 
 
“Anh đừng sợ,  em ở đây, em nhất định sẽ tìm  cách  đổi tương lai của .”
 
“A Thiển, em  thể  ngoài một lát ? Anh  yên tĩnh một chút.”
 
“Được,  em đợi  bên ngoài.”
 
Dung Thiển  chu đáo, để  cho   gian  đủ, kết quả là Dung Thiển  , Thẩm Ngật liền nhốt  trong phòng, suốt hai ngày.
 
Điều  khiến Dung Thiển lo lắng  thôi, lẽ nào, việc     sống quá  mấy năm,  là một cú sốc lớn đến  ?