Chương 110: Đôi mắt của  quả thật là do em gây  (2)
 
Thẩm Ngật  với cô: 
 
“Chẳng lẽ em  , Mộ Triều Tuyết  giống  ?”
 
Nghe   , mắt Dung Thiển chợt mở lớn, giống  ư? Vậy thì, ông lão đó, quả nhiên   Thẩm Ngật!
 
“Anh  Mộ Triều Tuyết  giống , giống đến mức nào? Giống hệt luôn ?” 
 
Dung Thiển vội hỏi .
Thẩm Ngật  về phòng lấy một tấm ảnh mang  cho cô xem: 
 
“Em  thể tự cảm nhận.”
 
Dung Thiển nhận lấy bức ảnh , kinh ngạc,  đàn ông trong ảnh giống Thẩm Ngật đến tám phần!
 
Khác biệt là, ánh mắt của  đàn ông trong ảnh  hung ác, hơn nữa, ăn mặc rách rưới,  hình gầy yếu, đôi tay thô ráp, làn da ngăm đen, ngoại trừ khuôn mặt giống Thẩm Ngật ,   điểm nào liên quan đến Thẩm Ngật.
 
Dung Thiển nóng lòng hỏi : 
 
“Mộ Triều Tuyết   quan hệ gì với ? Sao  giống  đến thế?”
 
“Không  bất kỳ quan hệ nào, chỉ là trùng hợp trông giống .” 
 
Thẩm Ngật điềm tĩnh : 
 
“Sở dĩ   về , là vì,  mạo danh tên , lừa gạt khắp nơi.”
 
Nghe , Dung Thiển tò mò hỏi: 
 
“Vậy bây giờ  ở ?”
 
“Trong tù.” 
 
Thẩm Ngật khẽ , nụ  đó,  thuần lương.
Dung Thiển chớp chớp mắt, đưa   ô uế danh tiếng của   tù, quả nhiên là chuyện  sẽ , nhưng, đó   là trọng điểm!
 
Dung Thiển  với : 
 
“Sở dĩ em  về Mộ Triều Tuyết, là vì mấy chục năm , Thẩm Phong Nhiên sống trong viện dưỡng lão  với em,   năm đó  gặp chuyện, mà là ẩn danh trốn , và  dùng cái tên Mộ Triều Tuyết .”
 
Trong câu   của Dung Thiển  quá nhiều thông tin, để tiện cho Thẩm Ngật hiểu, Dung Thiển  kể   bộ quá trình cô  gặp Thẩm Phong Nhiên cho   editor:bemeobosua.
 
Cả chuyện về Thomas, và chuyện của Lâm Kiệt, cô đều kể hết,  hề giấu giếm Thẩm Ngật.
Nói xong, Dung Thiển liền bày tỏ quan điểm của  : 
 
“Lúc Thẩm Phong Nhiên  với em, em   thái độ nghi ngờ, vì ,  nãy    Mộ Triều Tuyết là  khác, em càng thêm khẳng định, năm đó   hề sống sót editor:bemeobosua.”
 
“Không nhất định,  lẽ  ,  sự tồn tại của  tên Mộ Triều Tuyết ,  cố tình mạo danh tên  thì ?” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-110-2.html.]
 
Thẩm Ngật   cửa sổ, một tay đút túi,   đầu  cô, trong ánh mắt,  sự thâm sâu mà Dung Thiển  thể  thấu.
Dung Thiển hỏi ngược  : 
 
“Anh sẽ  như  ?”
 
Thẩm Ngật cong khóe môi,   lắc đầu: 
 
“Anh sẽ .”
 
“ quả thật  thể loại trừ khả năng .” 
 
Dung Thiển sờ cằm suy tư.
Cuối cùng, Dung Thiển hỏi ý kiến của , 
 
“Thẩm Ngật, về chuyện ,   ý kiến gì?”
 
“A Thiển, em  hiểu rõ về Thẩm Phong Nhiên ?” 
 
Thẩm Ngật hỏi ngược  cô.
Dung Thiển suy nghĩ một chút, lắc đầu: 
 
“Không hiểu rõ lắm, chỉ , sở dĩ   tàn tật, còn  mù một bên mắt, là do  gây .”
 
“Đôi mắt của , quả thật là do  gây .” 
 
Điểm , Thẩm Ngật thừa nhận.
Mắt Dung Thiển bỗng chốc mở to: 
 
“Lời   là thật ! Vậy, rốt cuộc lúc đó  xảy  chuyện gì, khiến   tay    thương?”
 
“Cái  á.” 
 
Thẩm Ngật khoanh tay, dường như đang nghĩ nên diễn tả với cô như thế nào, thế là,      một vòng,  hỏi Dung Thiển một câu: 
 
“A Thiển, em thấy   trai ?”
 
Dung Thiển  khuôn mặt  hảo  tì vết của , gật đầu mạnh mẽ: 
 
“Đẹp!”
 
“Ừm, Thẩm Phong Nhiên cũng nghĩ như .”
 
Dung Thiển nhất thời  phản ứng kịp, Thẩm Phong Nhiên cũng nghĩ như ? Vậy, ý là?
 
“Hắn từng hạ t.h.u.ố.c mê .” 
 
Thẩm Ngật  nhẹ nhàng,   Dung Thiển : 
 
“Cho nên,  mới ,  là một kẻ điên.”