Chương 111: Trong giấc mơ đó em còn gặp cả  (1)
 
Buổi tối, Dung Thiển   giường, trằn trọc  ngủ , cô càng nghĩ càng thấy  !
 
Thẩm Phong Nhiên   “ý nghĩ đó” với   cùng cha khác  của , đó chẳng  là l.o.ạ.n l.u.â.n ? Cũng may   thành công, nếu  thì thôi! Không nhắc đến cũng .
 
Dung Thiển đột nhiên cảm thấy rợn .
Thomas như , Thẩm Phong Nhiên cũng thế, chẳng lẽ  trai là cái tội của Thẩm Ngật ? Tại  ai cũng nhằm   ?
 
Chẳng lẽ, cuối cùng Thẩm Ngật gặp chuyện, là vì  họ bức bách, thà ch.ết  chịu khuất phục, nên mới nhảy xuống biển?
Nghĩ như , Dung Thiển cảm thấy Thẩm Ngật giống như một liệt nữ .
 
Tuy nhiên, điều  cũng nhắc nhở Dung Thiển, cô  chỉ   ai  hại Thẩm Ngật gặp chuyện, mà còn  điều tra  tại  đối phương   tay tàn độc với  như ?
 
Rốt cuộc là do d.ụ.c vọng cá nhân,   liên quan đến lợi ích khác, điều  đều vô cùng quan trọng, cô nhất định  điều tra cho rõ!
Dung Thiển  ngủ , Thẩm Ngật cũng .
 
Sau khi  phòng,  liền  xuống bàn  việc, Thẩm Ngật  phân tích tất cả các dòng thời gian, bao gồm cả những nhân vật  xuất hiện, và kết quả cũng như tương lai  gây .
 
Cuối cùng, ánh mắt Thẩm Ngật dừng   bức ảnh mà Dung Thiển đưa cho  đặt  bàn.
 
Thẩm Ngật cầm bức ảnh lên,  khung tranh vẽ hoa Bỉ Ngạn treo  hành lang trong ảnh.
 
Theo lời Dung Thiển, là  bảo cô dùng máy ảnh chụp  cho , nhưng dù  đó cũng là chuyện xảy  trong tương lai, Thẩm Ngật   tại    bảo cô  như .
 
Cũng vì  , nên Thẩm Ngật càng  suy nghĩ cho rõ, tại ,    sự sắp đặt ?
 
Anh suy nghĩ  lâu, cho đến khi đầu  nhức, Thẩm Ngật mới dừng , rời khỏi phòng xuống phòng khách  lầu hít thở  khí.
 
Đêm khuya thanh vắng, Thẩm Ngật tựa lưng  ghế sofa, một  trầm tư.
 
Cho đến khi đèn flash lóe lên, Thẩm Ngật  đầu , liền thấy Dung Thiển đang   cầu thang, đang dùng điện thoại chụp lén , chỉ là quên tắt đèn flash editor:bemeobosua.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-111-1.html.]
Phát hiện việc chụp lén  lộ, Dung Thiển dứt khoát cầm điện thoại,  đến bên cạnh   xuống, quang minh chính đại mở camera , giơ tay  ký hiệu ‘Yeah’ chụp một tấm ảnh chung với .
 
Thẩm Ngật  cô đang tự chụp ảnh, cũng  ngăn cản, chỉ là   ống kính, mà  cô, khóe môi nở một nụ  dịu dàng, biểu cảm cưng chiều mang theo ý  ,   ống kính bắt trọn.
 
Dung Thiển  bức ảnh chung,  hài lòng!
 
“Sao tự nhiên  nhớ  chụp ảnh?” 
 
Thẩm Ngật  gần cô,  bức ảnh chung một cái, chụp cũng  tệ, công nghệ tương lai quả thật  phát triển.
Dung Thiển đặt bức ảnh chung  hình nền điện thoại, mới  với :
 
“Không ngủ , nên  xuống tìm chút gì đó ăn,  ngờ  thấy    lầu, bố cục  quá, tranh thủ điện thoại em còn pin, nên chụp cho  một tấm Khoan !”
 
Dung Thiển   đột nhiên khựng , cô chợt ngẩng đầu  , hai  kề sát , Dung Thiển  chằm chằm  mắt  : 
 
“Sao  , em cầm thứ gì  tay? Đây hình như là  đầu tiên em lấy điện thoại   mặt   ?”
 
Dung Thiển cũng chợt phản ứng , điều  quá kỳ lạ,   chỉ  đây là điện thoại, mà còn  nó  thể chụp ảnh!
Tại   như ?
 
“Ôi chao,  em phát hiện .” 
 
Thẩm Ngật giả vờ lỡ lời, bực bội lắc đầu, nhưng giữa hai hàng lông mày  là nụ   thể giấu.
Dung Thiển vẻ mặt kinh hoàng, cô đột nhiên nhảy khỏi ghế sofa lùi xa , co rúm  ở góc sofa: 
 
“Thẩm Ngật, ,  đừng dọa em, em nhát gan!”
 
“A Thiển, em   em đói,    chút gì cho em ăn nhé.”
 
“Anh đừng đ.á.n.h trống lảng!”
 
Dung Thiển lớn chừng ,  đầu tiên  dọa đến mức , cô  lệnh cho Thẩm Ngật  xuống, ngón tay giơ  chỉ  , lắp bắp : 
 
“Anh,    rõ ràng,   !”