Chương 120: Sau đó trói họ  (2)
 
Hứa Mặc đối với Dung Thiển thì vô cùng ngưỡng mộ!
Thẩm Ngật  nhíu chặt mày,  chú ý đến một chi tiết: 
 
“A Thiển, em  em cũng  uống nước  pha t.h.u.ố.c mê,  em,   giữ  tỉnh táo?”
 
“Cái  á.” 
 
Dung Thiển tuy   sẽ hỏi, nhưng  thành thật khai báo, cô vẫn  chút chột , liền  lấp lửng: 
 
“Theo nghiên cứu khoa học chứng minh, cảm giác khó chịu chủ quan do tổn thương tổ chức ở một vị trí nhất định hoặc do sự kích thích gây tổn thương tổ chức của bộ phận cơ thể ,  thể chống  cơn buồn ngủ một cách hiệu quả, giúp tỉnh táo.”
 
“Ý gì?” 
 
Hứa Mặc  hiểu.
Thẩm Ngật hít sâu một , lúc  sắc mặt   khó coi,    hai chữ:
 
“Đau đớn.”
 
“Trả lời đúng ,  siêu thông minh!” 
 
Dung Thiển vỗ tay khen ngợi .
Thẩm Ngật  chút biểu cảm  cô: 
 
“Bị thương ở ?”
 
“Tay…” 
 
Dung Thiển thành thật giơ cánh tay lên.
Tay áo bệnh nhân  rộng, Thẩm Ngật vén lên, liền thấy cánh tay cô quấn băng gạc, đồng tử Thẩm Ngật co , Dung Thiển tưởng  sắp nổi giận, vội vàng giải thích: 
 
“Em đây   là tự    thương, mà là tự vệ! Thật đó,  hữu dụng.”
 
“A Thiển,    ý trách em.” 
 
Thẩm Ngật kéo tay áo xuống,   dậy,  với Dung Thiển một câu: 
 
“Em nghỉ ngơi  ,   một lát.”
 
Nói xong, Thẩm Ngật liền   bỏ , để  Hứa Mặc và Dung Thiển  .
Dung Thiển giục  : 
 
“Cậu còn ngây  đó  gì? Mau  theo   !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-120-2.html.]
 
“Ồ, !” 
 
Hứa Mặc  hồn, vội vàng đuổi theo Thẩm Ngật.
Dung Thiển thở dài, đặt quả táo đang gặm dở lên bàn, vốn  giấu  thì giấu,  ngờ, vẫn   phát hiện editor:bemeobosua.
 
Kiều Quân Triệt  nãy  ngăn  Thẩm Ngật,   thấy Thẩm Ngật từ phòng bệnh của Dung Thiển  ,  gì cũng  ngăn  .
 
May mắn là,   Thẩm Ngật chịu dừng    .
Kiều Quân Triệt  với Thẩm Ngật: 
 
“Bên cảnh sát,   tìm hiểu giúp  , những  đó là nhắm  Kha Văn Quang,  liên quan gì đến Cô Dung và Thư ký Thịnh, họ chỉ là nạn nhân.”
 
“Điều tra rõ ràng  ?” 
 
Giọng điệu Thẩm Ngật  mang theo chút  ấm nào.
Kiều Quân Triệt  hiểu câu ‘điều tra rõ ràng  ’ của  là  ý gì, nhưng vẫn : 
 
“Cảnh sát đích  , chắc chắn là  điều tra rõ ràng , những  đó bắt cóc  thành, ngược  còn  đ.á.n.h một trận, bên cảnh sát, chắc là sẽ giam giữ họ một thời gian,  thả  thôi.”
 
Thẩm Ngật hiểu ,  gật đầu,   lệnh cho Hứa Mặc: 
 
“Đi bảo lãnh họ .”
 
“Ừm,   À? Cậu  gì cơ?” 
 
Hứa Mặc  xong mới phản ứng , cái gì mà  bảo lãnh họ ?
Khóe môi Thẩm Ngật cong lên một nụ :
 
“Nghe  hiểu ? Bảo lãnh họ .”
 
“Rồi,   nữa?” 
 
Hứa Mặc        gì.
Thẩm Ngật  những ngón tay thon dài của ,  lơ đãng : 
 
“Sau đó, trói họ .”
 
Thẩm Ngật  một cách nhẹ như , còn Hứa Mặc và Kiều Quân Triệt đều nín thở vì kinh ngạc, mấy chữ “trói họ ”   đáng sợ.
 
Điều đáng sợ là, trói  xong sẽ  gì?
Xem ,   Thẩm Ngật, thật sự nổi giận ...