Chương 122: Hắn  mới là chủ mưu thực sự    (2)
 
Thẩm Phong Nhiên dường như cũng cảm nhận , thế là,    thức thời  dậy,  với Dung Thiển câu cuối cùng: 
 
“Nữ thần, cô cứ chờ đó, sẽ  một ngày,  sẽ cướp cô về, nếu Thẩm Ngật dám cản ,  thì  sẽ gi.ết ch.ết  .”
 
Nói xong, Thẩm Phong Nhiên  ha hả rời , bỏ  Dung Thiển với khuôn mặt âm trầm, vẫn còn đang trong cơn chấn động vì những lời    .
 
Dung Thiển chợt nhận , hình như cô  nhắm sai đối tượng . Người  tay với Thẩm Ngật,  lẽ   là Thomas, mà là Thẩm Phong Nhiên. Hắn , mới là chủ mưu thực sự  !
 
Và ở một bên khác,  sự “cưỡng bức thẩm vấn” của Thẩm Ngật, mấy   cũng thành thật khai báo, chuyện  là do Mạnh Ngọc Hinh dặn dò họ , mục đích là để cho Dung Thiển một bài học. Thẩm Ngật  , trong lòng   tính toán.
 
Xử lý xong xuôi  việc, Thẩm Ngật mới  về phòng khám,  bước  phòng bệnh,  thấy Dung Thiển đang đau đầu xoa xoa thái dương, Thẩm Ngật hỏi cô: 
 
“Sao ?”
 
“Haizz, đau đầu quá.” 
 
Dung Thiển thở dài thườn thượt. Cô cũng  giấu giếm, kể  chuyện Thẩm Phong Nhiên đến gặp cô hôm nay cho Thẩm Ngật .
 
Sau khi Thẩm Ngật  , vẻ mặt sẽ  , Thẩm Phong Nhiên    thể tưởng tượng , dù ,    “nhòm ngó”   trai  của  từ  lâu .
 
Thẩm Phong Nhiên lái xe đưa Mạnh Ngọc Hinh và Thịnh Vãn Tình về,   trở về chỗ ở của , đó là một căn biệt thự xa hoa,  vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt ở cổng.
 
   bên trong, sẽ phát hiện, cả căn nhà lạnh lẽo trống trải, cứ như    ở,  cảm nhận  bất kỳ  thở cuộc sống nào.
 
Thẩm Phong Nhiên cởi giày lên lầu,  phòng,  phịch xuống ghế sofa, nhắm mắt ,   như đang chờ đợi ai đó.
 
 đợi một lúc lâu, đối phương vẫn  xuất hiện, thế là    chút mất kiên nhẫn: 
 
“Người ? Ch.ết ở xó nào ?”
 
Trong phòng  một cánh cửa bí mật, lúc  cửa  đẩy , một  đàn ông mặc đồ trắng bước , hai chân   đều  cùm bằng xích chân, khi  , tiếng va chạm của dây xích sắt phát  âm thanh coong coong.
 
Và  kỹ, sẽ phát hiện,  đàn ông ,  giống Thẩm Ngật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-122-2.html.]
 
“Quỳ xuống.”
 
Thẩm Phong Nhiên  lệnh cho  .
Người đàn ông bước tới, hai đầu gối từ từ khuỵu xuống,  đó, cúi đầu quỳ lạy.
 
“Mày chắc chắn cảm thấy   cam tâm, đúng ?” 
 
Thẩm Phong Nhiên nâng cằm   lên, khóe môi lộ  một nụ  khinh miệt editor:bemeobosua.
 
Người đàn ông   gì, cả    trông  đờ đẫn, cứ như thể,  mất  linh hồn, chỉ là một cái xác, đang   như cái bóng.
 
“Câm ? Nói !” 
 
Thẩm Phong Nhiên tát một cái, nhưng  đàn ông, vẫn  hé răng nửa lời.
 
Thẩm Phong Nhiên dùng giọng điệu giận dữ vì   nên trò trống gì mà mắng: 
 
“Cái loại như mày, còn  giả dạng thành Thẩm Ngật ? Mày xứng ? Mày  Thẩm Ngật  tao đối xử như thế ,   sẽ  gì với tao ? Cậu  sẽ dùng ánh mắt khiến tao  kinh sợ mà trừng mắt  tao,  đó đẩy tao  chỗ ch.ết, còn mày thì ?”
 
“Mày ngay cả một ngón tay của   cũng  bằng!” 
 
Thẩm Phong Nhiên    đá mạnh một cú, 
 
“Cút ! Thật chướng mắt tao!”
 
Người đàn ông cúi đầu,  dám  dậy, chỉ dám bò .
Lúc , Thẩm Phong Nhiên   với   một câu: 
 
“Mộ Triều Tuyết, đừng quên là ai  đưa mày  khỏi tù,   tao, bây giờ mày vẫn còn ở trong tù đấy, mày nên  đủ .”
 
Mộ Triều Tuyết   gì,   chỉ cúi đầu,  đó c.ắ.n chặt răng, thốt  một câu: 
 
“ sẽ mãi mãi ghi nhớ, đại ân đại đức của ngài…”