Chương 126:  dự định đưa    tù (2)
 
Thẩm Ngật uống một ngụm cà phê, hỏi  : 
 
“Hứa Mặc,  sợ ch.ết ?”
 
“Đương nhiên là sợ!” 
 
Là con , ai mà chẳng sợ ch.ết, Hứa Mặc đương nhiên cũng  ngoại lệ.
Thẩm Ngật  dậy,  với  : 
 
“Vậy ,  nên ở bên cạnh .”
 
“Những năm nay   vất vả ,  sẽ  bạc đãi , thẻ   cầm lấy,  về .” 
 
Thẩm Ngật lấy  một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho  , Hứa Mặc  vẻ mặt ngỡ ngàng: 
 
“Sếp, ý của  là ? Anh  cần  nữa ?”
 
Thẩm Ngật nhét thẻ ngân hàng  tay  : 
 
“Bây giờ  , đời ,  lẽ còn  thể sống lâu hơn một chút.”
 
Hứa Mặc cúi đầu xuống, cảm thấy chiếc thẻ ngân hàng trong lòng bàn tay nặng trịch.
Hứa Mặc nắm chặt,   nhắm mắt , hít sâu một ,  đó ngẩng đầu lên,    toe toét với Thẩm Ngật: 
 
“Sếp, chiếc thẻ ngân hàng   nhận , coi như là tiền thưởng cho ,  sẽ  việc chăm chỉ!”
 
“Hứa Mặc.” 
 
Thẩm Ngật cau mày.
Hứa Mặc  trêu đùa,  hềnh hệch chạy : 
 
“Sếp, tiền thưởng  cho    gì  lý lẽ nào thu ,    việc đây!”
 
Thẩm Ngật thở dài, Hứa Mặc sẽ  ,    bỏ lỡ cơ hội duy nhất để sống sót.
Và cơ hội ,  là do chính  , tự tay đẩy …
 
“Chị Dung, giọng chị   cũng kỳ lạ ? Tối qua,  lẽ chị   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-126-2.html.]
 
Dung Thiển còn  mở mắt, giọng Trương Hạo  truyền đến , Dung Thiển chợt mở bừng mắt , liền thấy Trương Hạo, Lục Hoài Ngật, và Từ Dương đang   bàn ăn đều  cô editor:bemeobosua.
 
Dung Thiển thẫn thờ một chút, cô tháo chiếc kính râm cản tầm mắt xuống ném lên bàn, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
 
“Chị Dung, mắt chị   đỏ ? Tối qua chị thật sự   ?” 
 
Trương Hạo lo lắng cho cô, vội vàng  dậy.
Tuy nhiên Dung Thiển căn bản  để ý đến  , cứ liên tục  xung quanh, cũng   đang tìm gì.
 
“Cô Dung, cô  ?” 
 
Từ Dương nhận thấy vẻ mặt cô  .
 
“  .”
 
 Dung Thiển qua loa đáp lời họ một câu, lúc , cô thấy một  đàn ông lớn tuổi mặc áo Đường, chống gậy từ trong thang máy bước , bước chân vội vã  về phía cửa khách sạn.
 
Dung Thiển     sự chuẩn , cô lập tức lớn tiếng gọi: 
 
“Mộ Triều Tuyết! Đứng !”
 
Mộ Triều Tuyết  thấy, bước chân ông  khựng , xoay , quán  sáng nay  đông khách, Mộ Triều Tuyết đảo mắt một vòng, cũng  tìm thấy ai đang gọi ông .
 
Ngay lúc , ông  thấy một  phụ nữ một tay chống lên lan can dùng để ngăn cách trong nhà hàng, nhảy vọt lên, liền vượt qua chiếc lan can cao hơn một mét đó!
 
Động tác nhanh nhẹn và dứt khoát, gây  một tràng tiếng kêu kinh ngạc của  .
 
Thấy  phụ nữ đó chạy về phía , Mộ Triều Tuyết do dự vài giây, khi  rõ khuôn mặt của  phụ nữ đó, Mộ Triều Tuyết giật , ông  lập tức chống gậy, hoảng hốt chạy  ngoài.
 
Chân cẳng  già  tiện, nhưng khi  nhanh, tốc độ vẫn  hề chậm.
 
Dung Thiển sắp đuổi kịp , nào ngờ  mấy  phục vụ đang bưng thức ăn  tới từ phía đối diện cô, Dung Thiển tránh sang một bên,  chậm  một chút thời gian.
 
Và khi cô chạy  đến cửa khách sạn, liền  thấy những tiếng còi xe dồn dập!
 
Tài xế xe tải điên cuồng bấm còi, nhưng  đàn ông lớn tuổi đang vội vã chạy trốn  dừng .
Thế là, cùng với một tiếng phanh gấp, và tiếng hét kinh hoàng của quần chúng, một  đàn ông lớn tuổi  hình gầy gò,  chiếc xe tải lao nhanh hất văng xa hơn mười mét…