Chương 25:  của tương lai sẽ như thế nào (1)
 
Đêm  khuya, một giờ sáng, Dung Thiển   sofa, hai tay gối  đầu, cặp chân bắt chéo đung đưa lười biếng.
Ban ngày ngủ quá nhiều, giờ cô tinh thần phấn chấn, nhưng khổ nỗi   TV, điện thoại cũng hết pin, chỉ còn cách  chằm chằm trần nhà.
 
Mãi lâu , ngay khi Dung Thiển cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, ngáp liên tục, cô đột nhiên  thấy điều gì đó. Cô bật dậy như cá chép hóa rồng,  thẳng !
 
Dựng thẳng tai lắng , Dung Thiển   hai lời, nhảy khỏi sofa, chạy thẳng đến phòng của Thẩm Ngật!
Thẩm Ngật  gặp ác mộng.
 
Cậu mơ thấy Nhan Thanh Dao nhảy từ cửa sổ xuống ngay  mặt . Hình ảnh đầy m.á.u đó ám ảnh trong tâm trí , khoảnh khắc đó  từng trở thành cơn ác mộng của .
 
Thẩm Ngật chuyển từ vui mừng tột độ sang đau buồn tột cùng chỉ trong vài giây chuyển tiếp.
Lúc đó  còn  kịp  hồn khỏi niềm vui, lòng đầy hân hoan, mỉm   bà  nhảy xuống từ bệ cửa sổ.
 
Đợi đến khi  nhận  điều gì  xảy , sửng sốt  đến cửa sổ  xuống,  mới dần dần  hồn. Chân tay bắt đầu lạnh toát, nước mắt  ngừng tuôn ,   hét lên điều gì đó, nhưng cổ họng   phát   bất kỳ âm thanh nào.
 
Cảm giác ngột ngạt, đè nén đó, cho đến tận bây giờ, Thẩm Ngật vẫn  thể cảm nhận rõ ràng, giống như một chiếc móng vuốt khổng lồ đang giam cầm  trong đó. Không gian chật hẹp,  bao phủ bởi bóng tối dày đặc.
 
Vô   trong mơ, Thẩm Ngật suýt c.h.ế.t vì nghẹt thở. Mỗi  giật  tỉnh dậy,  đều ho dữ dội, như thể  ho  m.á.u mới chịu.
Những năm qua, Thẩm Ngật  quen với những cơn bệnh đột ngột , nhịn một chút là qua.
 
Cùng lắm là mỗi khi tỉnh dậy,  căn phòng tối đen và tĩnh lặng, trong lòng ít nhiều cảm thấy cô quạnh, sẽ tự vấn rằng liệu   thực sự cần  sống ?
 
Cậu  màn đêm ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy bóng đêm đang chế nhạo , chế nhạo rằng  sống thật đáng buồn.
Thế nhưng  , khoảnh khắc Thẩm Ngật giật  tỉnh dậy từ cơn mơ, mở mắt ,  thấy căn phòng sáng trưng, và một  đang   với ánh mắt lo lắng, quan tâm.
 
“Cậu   chứ?”
 
Dung Thiển  nãy ở phòng khách,   thấy tiếng  ho. Cô gõ cửa,   ai trả lời, đúng lúc cửa phòng  khóa, cô liền đẩy cửa bước .
 
Cô thấy Thẩm Ngật trong giấc ngủ liên tục giãy giụa, còn ho dữ dội. Cô gọi  mấy tiếng mới gọi  tỉnh dậy.
Thẩm Ngật ngây   cô, sững sờ một lúc lâu,  mới  hồn trở  editor:bemeobosua.   kịp  gì, cảm thấy cổ họng thắt ,  vội vàng bịt miệng, hốt hoảng chạy  nhà vệ sinh!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-25-1.html.]
Khi Dung Thiển  theo, cửa nhà vệ sinh  khóa trái, bên trong truyền  tiếng nước chảy rào rào.
Dung Thiển  gõ cửa, nhưng nghĩ  thì thôi. Cô rụt tay ,    bếp đun một ấm nước.
 
Lúc Thẩm Ngật bước  khỏi nhà vệ sinh, Dung Thiển  chờ   lâu trong phòng khách. Thẩm Ngật cúi mi mắt, cúi đầu định   phòng. Dung Thiển lên tiếng gọi  : 
 
“Thẩm Ngật,  đây.”
 
Ánh mắt của Dung Thiển  cho phép  từ chối.
 
Cuối cùng Thẩm Ngật cũng  xuống, nhưng im lặng   một lời. Cậu  rửa mặt xong, vài sợi tóc  trán vẫn còn nhỏ nước. Lông mi  dày và dài, mỗi  chớp mắt cứ như cánh chim đang vỗ, kết hợp với đôi mắt to tròn ướt át, trông  như một mỹ nhân yếu đuối, dễ vỡ, vô cùng đáng thương.
 
Dung Thiển  từng thấy ai  vẻ ngoài như thế , càng chật vật  càng !
Mỗi  vô tình  thấy , cô   nhan sắc của  tấn công một . Mới mười mấy tuổi   sức sát thương lớn như , khi lớn lên thì còn thế nào nữa?
 
“Uống chút nước .” 
 
Dung Thiển đưa cho  một cốc nước.
Thẩm Ngật nhận lấy, cốc nước còn  ấm,   nước lạnh. Cậu uống một ngụm, cổ họng  cơn ho khan  cảm giác đau rát như  bỏng,  cố nhịn và uống thêm vài ngụm nữa.
 
Dung Thiển im lặng  , chờ đợi  chủ động mở lời. Mãi lâu , Thẩm Ngật mới ngẩng đầu  cô, giọng  vì cổ họng khó chịu nên khi    chút khàn đặc nghẹn ngào: 
 
“Cô  , lúc đó, bà    gì với  ?”
 
Dung Thiển lắc đầu. Thẩm Ngật cúi mắt  cốc nước trong tay, ngón tay cái xoa xoa vành cốc. Cậu  nhắm mắt , hình ảnh Nhan Thanh Dao lúc đó ghé sát  tai   chuyện  hiện lên trong đầu.
 
Nhan Thanh Dao chỉ  ba câu:
 
“Con là một đứa trẻ , nhưng    là một   . Con đừng hận .”
 
“Cuộc đời con chỉ mới bắt đầu, còn cuộc đời ,   đến hồi kết . Xin  con, đừng trách .”
 
“You are guarded by angels, And I can only fall into hell…” (Con  các thiên thần bảo vệ, còn  chỉ  thể rơi xuống địa ngục...)