Chương 26: Các  dám phá đồ,  sẽ phá các  (1)
 
Để đề phòng bất trắc, mấy ngày tiếp theo, Thẩm Ngật yêu cầu Dung Thiển ở nhà, tuyệt đối   bước  nửa bước.
Có  gõ cửa, cũng tuyệt đối   mở!
 
Thẩm Ngật định quan sát vài ngày, xác nhận xem bên Thẩm Trì   tin tức gì . Sau khi theo dõi,  phát hiện, mấy ngày , Mạnh Ngọc Hinh  còn tìm đến nữa.
 
Cứ như thể, sự xuất hiện  đó, chỉ là một sự cố ngoài ý .
 Thẩm Ngật  vì thế mà lơ là,  vẫn để Dung Thiển hạn chế  ngoài. Điều   một  nữa  Dung Thiển bí bách! Không ngờ cô   sống cái cảnh lén lút trốn tránh như thế ?
 
Dung Thiển nhàn rỗi đến mức sắp mốc meo ở nhà than thở rằng buồn chán c.h.ế.t mất. Anh hùng   đất dụng võ, đây là một điều đáng tiếc lớn của đời . Nhân tài  như thế    chôn vùi, lãng phí thời gian cả ngày!
 
“A~ Chán quá! Không  trò vui nào để  giải sầu ?” 
 
Dung Thiển  bệt  sàn nhà theo hình chữ Đại,  trần nhà, than vãn đầy vô vị.
 
 lúc , Dung Thiển đột nhiên  thấy  động tĩnh bên ngoài cửa! Cô dựng tai lên lắng ,  tiếng bước chân, hơn nữa,  chỉ một .
 
Những  bên ngoài  chuyện  nhỏ, lén lút, rõ ràng là  ý đồ . Quả nhiên, Dung Thiển chờ một lúc, liền  thấy tiếng cạy ổ khóa.
 
Mắt Dung Thiển sáng rực lên, khóe miệng nở nụ   thể che giấu sự hân hoan. Trò vui để cô giải sầu  tự động đưa đến cửa !
 
Bên ngoài là ba  Mỹ, một  là gã béo, đội mũ lưỡi trai, mặc áo bóng rổ rộng thùng thình, lúc  đang cạy cửa. Hai  còn  gầy hơn, phụ trách che chắn. Cả ba chỉ mới mười mấy tuổi, đều là học sinh.
 
Cả ba đều  vết thương: Có  dán băng gạc  mặt,   quấn băng  cánh tay editor:bemeobosua. Không khó để thấy, họ hoặc là  đ.á.n.h , hoặc là   khác đánh.
 
“Xong ?” 
 
Một  trai thấp bé, gầy gò bực bội hỏi.
Gã béo vì quá căng thẳng mà mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng. Hắn  bực bội: 
 
“Giục gì mà giục? Đừng  ồn!”
 
“Mày sợ cái gì? Bên trong  ai ?” 
 
Một  da trắng cao gầy khác khinh bỉ .
Gã béo lườm bọn họ một cái, buông tay   nữa: 
 
“Tụi mày giỏi thì tụi mày  !”
 
Hai    cạy khóa đành xoa xoa mũi,   gì thêm.
Gã béo tiếp tục cạy khóa, đồng thời dặn dò bọn họ: 
 
“Lát nữa , cái gì cần đập thì cứ đập hết, nhưng chú ý động tĩnh, đừng để bà chủ nhà  lầu phát hiện.”
 
Hai  gật đầu, tỏ ý  hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-26-1.html.]
Rồi,  thấy tiếng “cạch”, ổ khóa   cạy mở.
Mấy   , mặt mày hớn hở. Gã béo phồng má hếch mặt, cảm thấy cực kỳ oai phong.
 
Gã béo hãnh tiến đẩy cửa , kết quả, giây tiếp theo  sợ hãi run rẩy, lùi  mấy bước!
Trong nhà  !
 
“Tốc độ cạy khóa của mấy  chậm quá ,    dạy ? Đảm bảo  cần mấy giây.”
 
Dung Thiển  kê sẵn ghế  ở cửa   chờ đợi. Lúc  cô đang bắt chéo chân, rung đùi nhàn nhã. Cô khoanh tay, khóe miệng nở một nụ  gian xảo, bên chân còn đặt một cây gậy bóng chày. Cô nhặt lên, cân thử,  quen cảm giác một chút.
 
Ba  bên ngoài trọn đầy kinh ngạc. Khi nhận  khuôn mặt của Dung Thiển, kinh ngạc ngay lập tức biến thành sợ hãi!
“Ối chà,  quen cũ đây mà!” 
 
Trí nhớ của Dung Thiển  , đặc biệt là khả năng nhận diện khuôn mặt cực kỳ xuất sắc. Chỉ một cái  là cô  nhận  mấy tên nhóc  chính là bọn  cô gặp trong con hẻm khi cô mới xuyên  đến.
 
Ba   chứng kiến sự lợi hại của Dung Thiển, co giò định chạy!
 
“Đứng !  cho phép các    ?” 
 
Dung Thiển  lệnh một tiếng, ba  bên ngoài lập tức  dám nhúc nhích nữa.
Dung Thiển  dậy, bước đến  mặt bọn họ. Lợi dụng chiều cao, Dung Thiển cúi xuống  bọn chúng, cô chất vấn: 
 
“Ai phái các  đến?”
 
Ba  đùn đẩy lẫn ,  ai chịu . Dung Thiển mất kiên nhẫn, trừng mắt  gã béo: 
 
“Mày !”
 
Gã béo  thể trốn tránh, đành thật thà : 
 
“Joseph.”
 
Joseph trong lời của gã béo chính là đại ca của bọn họ, thằng nhóc tóc vàng  huýt sáo trêu chọc Dung Thiển hôm đó.
 
“Tại    bảo các   ?” 
 
Dung Thiển tiếp tục thẩm vấn.
Gã béo : 
 
“Là vì Thomas. Thomas là  em  với đại ca Joseph của bọn .”
 
“Vậy, ý của mày là, Thẩm Ngật  đắc tội với cái tên Thomas đó?” 
 
Dung Thiển phán đoán.
Gã béo gật đầu mạnh: 
 
“, đúng !”