Chương 29: Yên tâm ,  là  đàn ông mà      (1)
 
Dung Thiển  giúp Thẩm Ngật   thêm, cô    .
Thẩm Ngật cũng  chào hỏi  với ông chủ nhà hàng. Sau khi Dung Thiển đến, chỉ cần tìm ông chủ báo danh là .
 
Ông chủ nhà hàng là một  đàn ông trung niên, là  Hoa kiều, bụng phệ. Ngoại trừ  một khuôn mặt  Hoa, lời  và hành vi của ông  đều là kiểu  Mỹ chính hiệu, ngay cả tiếng Trung cũng   nhiều.
 
Theo Thẩm Ngật, ông chủ là   khi mê Lý Tiểu Long mới học  món ăn Trung Quốc, mở nhà hàng Trung Quốc . Cũng vì yêu ai yêu cả đường , mà Thẩm Ngật là  Trung Quốc nên mới  cơ hội  thêm  .
 
Tuy  là món Trung Quốc, nhưng  khi Dung Thiển bước  nhà hàng, mùi vị ngửi  và các món ăn  thấy   hề  chút vị Trung Quốc nào.
 
 các nhà hàng Trung Quốc ở nước ngoài, đặc biệt là trong thời kỳ , để chiều lòng khẩu vị của  dân địa phương, các món ăn đều sẽ   đổi, điều   bình thường.
 
Khi ông chủ  thấy Dung Thiển, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. Sau một hồi do dự, ông  vẫn quyết định mở lời: 
 
“Dung, cô là  trưởng thành,   thẳng với cô luôn.”
 
“Hả?” 
 
Dung Thiển khó hiểu.
Ông chủ thẳng thắn: 
 
“Thực , Thẩm bảo  sắp xếp cho cô công việc đơn giản,    tiền công  cần trả cũng , nhưng  thể để cô mệt. Cậu  bảo  đừng  với cô, nhưng  thấy vẫn cần   cho cô  một tiếng.”
 
Dung Thiển ngây , thằng nhóc Thẩm Ngật đó,  ngăn cản  cô  ngoài  thêm giúp , nên nghĩ  cách tốn công vô ích như  ?
Thật ngốc!   là cái ngốc khiến   cảm động.
 
“Ông chủ, ông  cần  lời  . Tiền công đáng lẽ  trả thế nào thì cứ trả thế đó. Cậu   công việc gì,  cũng  công việc đó,  cần bất kỳ sự đối xử đặc biệt nào.” 
 
Cuối cùng, Dung Thiển  thuyết phục  ông chủ.
Tuy ông chủ  đồng ý, nhưng Dung Thiển vẫn  nhắc nhở ông  một câu: 
 
“Ông chủ, cái miệng ông thực sự  giữ  bí mật, nhưng  vẫn   với ông, những lời    với ông, ông    đầu  kể cho Thẩm Ngật   đấy.”
 
Ông chủ gật đầu, tỏ ý  hiểu.
 trong lòng ông  nghĩ, đằng nào đến ngày tính tiền công, Thẩm Ngật chỉ cần tính toán sơ qua là sẽ phát hiện , căn bản  cần ông   nhiều lời.
 
Sau đó, Dung Thiển mặc đồng phục , lập tức bắt đầu  việc.
Cô  trí nhớ , bàn nào lên món gì đều nhớ rõ ràng. Làm việc  gọn gàng nhanh nhẹn, hai tay mỗi tay bưng một mâm thức ăn, bước  như  gió.
 
Nói  cũng kỳ lạ, rõ ràng là một cô gái với  hình mảnh khảnh, nhưng  cho   cảm giác mạnh mẽ khỏe khoắn. Tuy nhiên, đây cũng là sức hấp dẫn của Dung Thiển, ở cô  sự an tâm khiến   vô thức  dựa dẫm.
 
Lúc cao điểm của bữa tối,  một nhân viên rửa chén tạm thời đến, cũng là  Trung Quốc, còn là sinh viên đại học.
 
Lúc đó Dung Thiển đang bận bưng bê,  để ý. Mãi đến khi cô mang khay bát đĩa  dọn dẹp  bếp để rửa, Dung Thiển liếc mắt một cái, vô tình  thấy khuôn mặt của  thanh niên rửa chén.
 
Cái tật nghề nghiệp bao năm khiến cô bỗng dưng tóm lấy cổ áo đối phương, khống chế   ấn  tường. Khí thế đó chẳng khác gì việc bắt giữ một tử tù đang trốn trại.
 
Đối phương sợ đến ngây , dùng ánh mắt trơ  và kinh hãi  Dung Thiển.
Dung Thiển thì  bất ngờ   ,  một câu: 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-29-1.html.]
“Cậu là Lục Tuyên!”
 
Không  câu hỏi, mà là lời khẳng định. Dung Thiển sẽ  nhận sai,  thanh niên đeo kính, ngoài hình thư sinh  mắt , chắc chắn là bạn trai của Trần Thi Ý, Lục Tuyên.
 
“Cậu,  là ai? Sao   quen ?” 
 
Lục Tuyên cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu. Anh  đeo găng tay cao su dính đầy bọt xà phòng, theo bản năng đẩy gọng kính lên, gọng kính  là bọt.
 
Dung Thiển cũng chậm chạp nhận , vội vàng buông   , sửa  cổ áo  xộc xệch cho  . Dung Thiển xin   : 
 
“Xin  nha, phản xạ  điều kiện thôi.   yên tâm,    ác ý với  .”
 
Lục Tuyên  thể cảm nhận . Mặc dù ban đầu   cảm thấy một áp lực từ cô, nhưng cô cho   cảm giác  chính trực, giống như nhân viên thực thi pháp luật .
 
“  quen cô ?” 
 
Lục Tuyên đổi cách hỏi.
Dung Thiển : 
 
“Cậu  quen , nhưng  quen .”
 
Lục Tuyên khẽ cau mày,   thực sự   ấn tượng gì với  phụ nữ  mắt  editor:bemeobosua. Làm  cô  quen  ? Chưa kịp để Lục Tuyên hỏi, Dung Thiển  hỏi   : 
 
“Sao  cũng  thêm ở đây? Chỉ  một   thôi ? Bạn gái  ?”
 
“Bạn gái ?” 
 
Biểu cảm của Lục Tuyên  kỳ lạ.
Dung Thiển hỏi: 
 
“Trần Thi Ý   bạn gái  ?”
 
Nào ngờ Dung Thiển  dứt lời, Lục Tuyên lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, lúng túng : 
 
“Cô , cô    bạn gái . Cô  còn    thích cô ...”
 
“Ồ, thì  là  cưa đổ.” 
 
Dung Thiển tỏ ý hiểu chuyện gật đầu, đồng thời vỗ vai  , ý khuyến khích  rõ ràng.
Mặt Lục Tuyên càng đỏ hơn,  hiểu ,  một  phụ nữ khuyến khích như ,  cảm thấy  hổ một cách khó hiểu.
 
 đó   là trọng tâm. Người phụ nữ  rốt cuộc là ai? Tại   quen  họ?
 
“Thẩm Ngật!”
 
Chỉ là Lục Tuyên  kịp hỏi rõ,  kèm với tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tấm rèm nhà bếp  mở toang . Dung Thiển ngước lên , phát hiện đó là Lâm Phong, trông   vội vàng cuống quýt.
 
“Hả? Sao   ở đây?”