Chương 29: Yên tâm ,  là  đàn ông mà      (2)
 
Lâm Phong đến tìm Thẩm Ngật,  ngờ thấy Dung Thiển  việc ở đây.
Dung Thiển đặt chồng đĩa cần rửa lên quầy,  ngẩng đầu đáp: 
 
“ đến giúp    thêm,   ý kiến gì ?”
 
“Không,    ý kiến.” 
 
Lâm Phong  dám  ý kiến, chỉ thấy  bất ngờ mà thôi.
Lục Tuyên quen Lâm Phong, thấy  phụ nữ  còn quen cả   và Thẩm Ngật, Lục Tuyên vội hỏi: 
 
“Lâm Phong, cô  là?”
 
“Cô  tên Dung Thiển, là... của Thẩm Ngật…” 
 
Lâm Phong ngập ngừng, Dung Thiển  : 
 
“Chị gái.”
 
Lục Tuyên chợt hiểu, thảo nào cô quen họ,   tin ngay  chút nghi ngờ.
Dung Thiển hỏi Lâm Phong: 
 
“Sao  vội vàng tìm Thẩm Ngật ,  chuyện gì xảy  ?”
 
“Không quan trọng, Thẩm Ngật   ở đây là  .” 
 
Lâm Phong     định , Dung Thiển chặn : 
 
“Khoan !”
 
“Còn chuyện gì ?”
 
Dung Thiển đặt mười mấy chiếc đĩa cuối cùng  xe đẩy lên quầy. Cô nhắm mắt, thở sâu  một . Cô  sang  Lâm Phong, vẻ mặt nghiêm nghị  giận mà uy.
 
Dung Thiển hạ mắt, trầm giọng: 
 
“Nói rõ  chuyện  hãy .”
 
Khoảng mười giờ tối, Thẩm Ngật đạp xe đến nhà hàng đón Dung Thiển. Vừa dựng xe xong,  thấy Dung Thiển  toe toét bước .
 
“Mệt ?” 
 
Thẩm Ngật hỏi.
Dung Thiển vẻ mặt thoải mái: 
 
“Không mệt, công việc  đơn giản.”
 
“Vậy là  .” 
 
Khóe môi Thẩm Ngật hiếm hoi nở một nụ . Cậu định xuống xe chào ông chủ, nhưng Dung Thiển  nhanh hơn một bước  lên yên , giục : 
 
“Còn ngây  đó  gì? Về nhà thôi.”
 
“Được.” 
 
Thẩm Ngật  lời cô,   là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-29-2.html.]
Dung Thiển  yên , nhẹ nhàng đung đưa chân. Tốc độ đạp xe của Thẩm Ngật  nhanh  chậm, đủ để Dung Thiển ngắm trọn cảnh  dọc đường editor:bemeobosua. Dung Thiển ngân nga một điệu nhạc, chỉ cảm thấy gió đêm nay dịu dàng hơn  ngày.
 
Ánh mắt Thẩm Ngật luôn chú ý đến cô. Bị cô ảnh hưởng, tâm trạng  cũng trở nên vui vẻ: 
 
“Có chuyện gì vui ? Sao cô vui thế?”
 
“Lục Tuyên  thêm ở nhà hàng là do  giới thiệu ?” 
 
Dung Thiển hỏi như thể tiệ/n miệng.
Thẩm Ngật  ngạc nhiên khi Dung Thiển  Lục Tuyên  thêm ở nhà hàng. Cậu thản nhiên : 
 
“Chỉ là giới thiệu qua thôi.”
 
“Thật ?   hỏi ông chủ, ông     năn nỉ ông  mấy ngày liền?”
 
Kítttttt————
Thẩm Ngật phanh xe gấp! Dung Thiển mất thăng bằng, dù kịp thời nắm lấy vạt áo , nhưng đầu vẫn va  lưng . Thằng nhóc , xương cốt thật cứng cáp.
 
Thẩm Ngật  đầu  cô: 
 
“Cô  cho     ?”
 
“Yên tâm ,   sĩ diện nên    .” 
 
Dung Thiển  quên trêu chọc .
Thẩm Ngật thản nhiên : 
 
“Chỉ là trả ơn thôi.”
 
Lục Tuyên từng cõng   bộ một đoạn đường dài đến b/ệnh viện lúc nửa đêm, cuối cùng thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa giúp  trả tiền t.h.u.ố.c thang. Món nợ ân tình , Thẩm Ngật sẽ  quên. Chỉ là, ân tình , cứ trao  nhận , dường như  bao giờ trả hết .
 
Dung Thiển  ngờ họ   qu/an h/ệ  thiết như . Cô định hỏi  đêm đó xảy  chuyện gì mà   viện, nhưng nghĩ chủ đề  quá nặng nề, cô đành  đùa.
 
“Cậu  đối xử với   như ,  ‘lấy  báo đáp’ là chuyện nên ,    đúng ?” 
 
Dung Thiển trêu chọc. Kết quả, Thẩm Ngật đột nhiên im lặng, bầu  khí rõ ràng đông cứng .
Mặc dù Dung Thiển  hiểu, nhưng cô  hỏi thêm, và cũng   gì  đường .
 
Cho đến khi về đến căn hộ  17 phố Saint-Lô,  khi Thẩm Ngật dừng xe,  mới  với Dung Thiển,   bước xuống từ yên : 
 
“Cô  , tại  Thomas  gây rối với  ?”
 
“Không  vì  đ.á.n.h  ?”
 
Thẩm Ngật lắc đầu: 
 
“Hắn là song tính luyến ái.”
 
Song tính... nghĩa là   tình yêu và h/am m/uốn t.ì.n.h d.ụ.c đối với cả nam và nữ. Nói cách khác, tên đó   lòng vẻ  của Thẩm Ngật!
Dung Thiển tặc lưỡi, cô đúng là  cách chọn chủ đề nh/ạy cả/m để ...
Cuối cùng, Dung Thiển  Thẩm Ngật, vẻ mặt chính trực, nghiêm túc  với : 
 
“Yên tâm ,  là  đàn ông mà     !”
 
Thẩm Ngật: “...”