Chương 3:  là Thẩm Ngật, em quên  ? (1)
 
“A Thiển?”
 
 Anh   cô đầy nghi hoặc, trong giọng   một sự dịu dàng mà Dung Thiển  hề nhận .
 
“Anh gọi ?” 
 
Dung Thiển chỉ  , hỏi trong sự  chắc chắn.
 
Ánh mắt   càng thêm khó hiểu. Lúc , Dung Thiển cũng chẳng bận tâm gì khác, cô bước thẳng đến hỏi  : 
 
“Anh là Ngụy Long?”
 
“Sao em  đột nhiên gọi  bằng cái tên đó?”
 
Nghe    , Dung Thiển liền truy hỏi: 
 
“Chẳng lẽ  còn  tên khác?”
 
Anh  nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài  gọng kính chớp chớp. Hàng mi  dài. Ánh mắt bối rối, ngây thơ  toát lên một sức sát thương cực lớn với phái nữ. Mãi , cô mới    : 
 
“A Thiển, em đang chơi trò chơi mới với  đấy ?”
 
“Trò chơi mới gì?” 
 
Dung Thiển cũng ngớ , nhưng  nhanh lấy  tinh thần, gay gắt chất vấn  : 
 
“Đừng  vòng vo với ,  đang hỏi  đấy!”
 
“Ha ha.” 
 
Anh   nhịn   khẽ, bàn tay nắm hờ đặt lên môi. Ánh mắt cưng chiều  cô,   ôn tồn :
 
 “Em vẫn chẳng  đổi gì cả. Ngụy Long là nghệ danh của ,  tên là Thẩm Ngật, em quên  ?”
 
“Thẩm Ngật?” 
 
Dung Thiển nhíu mày, suy nghĩ một lát  hỏi:
 
 “Là chữ nào?”
 
Thẩm Ngật thấy cô nghiêm túc, dù   cô đang bày trò gì nhưng vẫn phối hợp. Anh nắm lấy tay cô, chậm rãi  hai chữ editor:bemeobosua “Thẩm Ngật”  lòng bàn tay cô.
 
Ngón tay    , thon dài và trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng. Dung Thiển suýt chút nữa  bàn tay   thu hút. Đợi   xong, cô mới lẩm nhẩm tên  : Thẩm Ngật.
 
Dung Thiển  khỏi nghi ngờ,  chăng lý do cô  tìm  thông tin của Ngụy Long  máy tính là vì   dùng cái tên Thẩm Ngật?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-3-1.html.]
 
Vừa nghĩ đến đó, đồng tử Dung Thiển dần mở lớn. Cô đột ngột rụt tay , lùi mạnh vài bước cách xa  !
Dung Thiển hiện  hai suy đoán. Một là cô đang mơ cô nh.éo mạnh một cái, đ.au quá! Không  mơ. Vậy tức là, cô  tr.úng t.!
 
“Xong , xong ! Xem đàn ông suốt một đêm, cuối cùng  tự khiến  ph.át đ.iên…” 
 
Dung Thiển ôm mặt, lo lắng  tới  lui, cảm thấy  sắp hóa đ.iên.
 
“Xem đàn ông?” 
 
Lông mày Thẩm Ngật khẽ nhướng lên, giọng  trầm xuống vài phần, 
 
“Em xem ai cơ?”
 
“Là  đó!” 
 
Dung Thiển bực bội . Cô hít sâu, nhắm mắt , cố gắng ép  bình tĩnh.
Cô   rằng, khi cô   câu đó,  đàn ông đối diện  vui vẻ cong khóe miệng,  cô  khẽ:
 
 “A Thiển,   em mang đến cho  món quà gì?”
 
Dung Thiển bỗng mở mắt, nghi hoặc:
 
 “Quà?”
 
Thẩm Ngật  đ.au đầu,  bật  lắc đầu, nhưng trong ánh mắt  hề  chút trách móc nào, ngược  là sự cưng chiều, cùng với bất lực.
 
Anh     , đoạn tháo chiếc đồng hồ  cổ tay  , đeo  tay cô, : 
 
“Đây là thứ   tặng cho editor:bemeobosua em, nhưng   khi nào em mới tới, nên  cứ đeo  tay. Bây giờ, cuối cùng cũng vật quy cố chủ .”
 
Chiếc đồng hồ  vỏ bằng vàng hồng, dây d.a cá sấu màu nâu, máy cơ tự động, kiểu dáng  cổ điển. Chỉ cần  qua cũng  nó giá trị  hề nhỏ.
 
Chiếc đồng hồ còn vương  ấm của  . Khoảnh khắc đeo , nó  hề  cảm giác lạnh lẽo. Dung Thiển giờ đây   bối rối. Cô căn bản  hề quen   , nhưng   ,    vẻ như   thuộc với cô?
 
“Thiếu gia… Ồ? Cô Dung  đến  ạ!”
 
 lúc , một giọng  vang lên từ phía . Dung Thiển lập tức  đầu, thấy một ông lão hiền từ, phúc hậu bước . Ông mặc vest, tay cầm một chiếc máy ảnh kiểu cũ.
 
Thẩm Ngật  thấy ông, khóe môi cong lên, gọi một tiếng:
 
 “Quản gia Phó.”
 
Dung Thiển nhíu mày. Nếu trong mơ chỉ  một    thì còn  thể giải thích.  Quản gia Phó ,  từ  xuất hiện?
 
Dung Thiển xoa cằm,  tài nào hiểu nổi. Cô     hiện tại là tình huống gì, chỉ cảm thấy  thứ vô cùng bất hợp lý.