Chương 3:  là Thẩm Ngật, em quên  ? (2)
 
Cảm giác đó giống hệt  đầu cô  nước ngoài,  thứ đ.ập  mắt đều xa lạ. Giống như lúc , cô  cảm giác   thuộc về nơi đây…
 
“A Thiển,   ống kính nào.”
 
Đang lúc ngẩn , cô đột nhiên  thấy tiếng  . Dung Thiển ngước lên, thấy Quản gia Phó đang giơ máy ảnh chĩa về phía họ.
 
Dung Thiển  thấy       lưng   từ lúc nào,    bộ quần áo  đang mặc. Cô chợt bừng tỉnh, thốt lên một tiếng
 “À!”
 
“Sao thế?” 
 
Anh  lập tức  đầu  hỏi han.
 
Dung Thiển  chút kích động, cô vội :
 
 “Cái, cái ảnh    xem !”
 
“Ừm?” 
 
Ánh mắt Thẩm Ngật vẫn  khó hiểu.
 
“  là ảnh chụp chung của  và ! Chính là ở đây, lúc đó   như thế !” 
 
Dung Thiển nhanh chóng tạo  tư thế mà cô  thấy trong bức ảnh: hai tay khoanh , khóe miệng nở nụ  tinh nghịch, đắc ý.
 
Ngay lập tức, một tiếng “Tách” vang lên. Quản gia Phó,   giơ máy ảnh chờ đợi nãy giờ,  kịp thời nắm bắt khoảnh khắc  và chụp .
 
Đèn flash của máy ảnh lóe lên  mạnh,  ánh sáng chói lòa chiếu  mắt, Dung Thiển theo bản năng nhắm . Chờ cho luồng sáng mạnh đó qua , cô mới mở mắt .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-3-2.html.]
Và ngay khoảnh khắc mở mắt , Dung Thiển   ngây . Cô  thấy   trong xe!
 
Dung Thiển kinh ngạc nhận   đang   vô lăng, nhưng hai tay  rời khỏi đó. Thấy xe sắp đ.âm  chiếc phía , cô hoảng sợ, vội vàng nắm chặt vô lăng, đ.á.n.h lái gấp để tránh!
 
 lúc , cô  đầu, thấy cửa sổ chiếc xe bên cạnh hạ xuống,  đàn ông da đen đeo kính râm  hiệu b.ắn s.úng, đồng thời yêu cầu cô dừng xe.
 
Nhìn thấy cảnh , Dung Thiển vô cùng kinh ngạc. Chuyện gì thế ? Đây chẳng  là chuyện xảy   khi cô gặp t.ai n.ạn ? Sao  tái diễn  nữa?
 
Thấy cô  dừng xe, đối phương  y như  , lao tới đ.âm  xe cô.
Dung Thiển hiện tại    hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng cô  rằng, đối phương   nữa khiêu khích cô. Cảm giác  khiến cô vô cùng khó chịu!
 
Cô lập tức đ.ạp mạnh ga! Tăng tốc vượt lên, khi đến ngã tư, Dung Thiển xoay mạnh vô lăng!
 
Bánh xe và mặt đường m.a sát dữ dội, tiếng “Két! Két!” chói tai như tiếng lốp xe g.ào th.ét th.ảm th.iết. Trong tình huống tốc độ cao, cô xoay hướng xe một cách đột ngột, lách qua chiếc xe lao  từ giao lộ!
 
Dung Thiển nắm chặt vô lăng. Sau khi  định, cô  hề dừng  mà tiếp tục lao  dòng xe cộ,  đó mới cắt đuôi  chiếc xe truy đuổi phía .
 
Dung Thiển phóng như bay  đường. Mãi đến khi đến sở cảnh sát, sợi dây thần kinh căng thẳng của cô mới  thả lỏng. Cô nhắm mắt , từ từ hít sâu một .
 
Khi mở mắt , Dung Thiển  sang  editor:bemeobosua chiếc túi xách đặt ở ghế phụ, lấy nó , lục lọi một hồi, nhưng  tìm thấy tấm ảnh cũ .
Dung Thiển sững sờ. Bức ảnh… biến mất ?
 
Cô tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn  thấy, điều  khiến cô nhớ  những gì  xảy . Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn  ?
 
Dung Thiển  thói quen xoa editor:bemeobosua thái dương khi đau đầu, nhưng  giơ tay lên, cô cảm thấy cổ tay  nặng trịch. Cô  kỹ, lập tức ngây . Trên cổ tay cô,  đang đeo chiếc đồng hồ mà  đàn ông tên Thẩm Ngật   đeo cho cô!
 
Dung Thiển  âm thầm nhéo  một cái. Đau! Nhớ  những cảnh tượng ma thuật  , Dung Thiển cảm thấy  sắp t.ự k.ỷ đến nơi.
 
Cô nặng nề gục đầu lên vô lăng. Tinh thần cô rã rời  khi   chuyện  cho choáng váng. Cô lẩm bẩm:
 
 “Ngụy Long… Thẩm Ngật… Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy  ?”