Chương 31: Sợ cô  (2)
 
Dung Thiển    thật, hơn nữa, cô cũng  cảm thấy câu   gì  đúng.  Thẩm Ngật  đỏ vành tai, nụ  vui sướng thầm kín  khóe môi  thể che giấu .
 
“Tóm ,   cô nên bớt  bếp .” 
 
Thẩm Ngật giả vờ thâm trầm dặn dò.
Dung Thiển  : 
 
“Sợ    dầu nóng b.ắ.n  ?”
 
“Sợ cô .”
 
Thẩm Ngật  thẳng  mắt cô, ba chữ ,  gần như thốt   suy nghĩ.
Dung Thiển sững  một chút,  ! Suýt chút nữa cô    tán tỉnh thành công!
Cuối cùng, Thẩm Ngật vẫn bôi t.h.u.ố.c bỏng cho cô.
 
“Lần Lục Tuyên nửa đêm cõng  đến bệnh viện, là vì  lên cơn đau đầu đúng ?”
 
Sau khi ăn sáng xong, Dung Thiển  ở cửa bếp. Thẩm Ngật đang chuyên tâm rửa chén,  ngẩng đầu. Nghe Dung Thiển  ,  mới đáp  một câu: 
 
“Cũng gần như .”
 
“Cứng miệng.” 
 
Dung Thiển  lắc đầu, thằng nhóc cứng miệng  còn kiêu ngạo . 
 
“    , vì Lễ Giáng sinh, trường các   20 ngày nghỉ. Cậu bắt đầu nghỉ từ hôm nay ?”
 
Mỹ khác với trong nước,   nghỉ hè và nghỉ đông, thường là nghỉ liền ba tháng  tháng Tư, Năm, Sáu, còn Lễ Giáng sinh thì  nghỉ 20 ngày.
 
“Ừm.”
 
“20 ngày nghỉ ,   kế hoạch gì ?”
 
Thẩm Ngật rửa sạch chiếc đĩa cuối cùng, mới  đầu  cô. Cô dựa lưng  khung cửa, đang gặm một quả táo editor:bemeobosua. Cô  thích táo, đặc biệt là loại c.ắ.n  giòn rụm.
 
Theo lời cô , gặm táo giúp cô tập trung suy nghĩ. Đồng nghiệp của cô dựa  t.h.u.ố.c lá để tỉnh táo, còn cô  thích mùi t.h.u.ố.c và thấy nó  lành mạnh.
 
Thẩm Ngật hiếm khi  cô nhắc đến chuyện của  . Lúc đó   xong,  lập tức hỏi đồng nghiệp của cô cũng là lữ khách thời gian ? Kết quả, cô  tiện miệng chuyển đề tài  mất.
 
Thẩm Ngật  tò mò về  phận của cô, nhưng Dung Thiển luôn  thể tìm cớ hoặc  chuyện khác để ngắt lời   khi  kịp hỏi. Lâu dần, Thẩm Ngật cũng  hỏi nữa.
 
“Mặt   gì ?” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-31-2.html.]
Thấy  đột nhiên   mà  , Dung Thiển vô thức sờ mặt.
Thẩm Ngật lắc đầu, đang định  gì đó, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp!
 
Hai   . Để đề phòng bất trắc, Dung Thiển đang định  trốn, thì  thấy  gõ cửa vội vàng kêu lên: 
 
“Thẩm Ngật! Cậu  ở nhà ?”
 
Giọng  , là Lục Tuyên!
Thẩm Ngật bước  mở cửa, Dung Thiển  theo . Cửa  mở, Lục Tuyên thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại hỏi: 
 
“Thẩm Ngật,   gặp Thi Ý ? Hay cô   đến đây ?”
 
Thẩm Ngật lắc đầu:
 
 “Không .”
 
“Trần Thi Ý? Cô   ?” 
 
Dung Thiển quan tâm hỏi.
Lục Tuyên hoảng loạn suốt quãng đường, lo lắng vô cùng . Lúc ,  thấy Thẩm Ngật và Dung Thiển bình tĩnh,  hiểu ,   đột nhiên như tìm  chỗ dựa, vô thức  dựa dẫm  họ.
 
Anh  hít một  thật sâu, tự trấn tĩnh: 
 
“Tối qua cô   về ký túc xá suốt cả đêm. Nghe bạn cùng phòng ,  khi cô  rời trường  chiều qua, thì  thấy  .”
 
Dung Thiển liếc  Thẩm Ngật,   hiệu cho Lục Tuyên  nhà  xuống để  rõ  chuyện.
Theo lời Lục Tuyên, vài ngày , Trần Thi Ý   với  , cô  tìm  việc  thêm và sẽ  phỏng vấn trong vài ngày tới.
 
Chiều hôm qua, cô  rời trường là để  phỏng vấn.
Và  đó   tin tức gì.
 
Lục Tuyên giờ  hối hận,   hỏi rõ công việc  thêm đó là gì, và ở . Bởi vì lúc đó Trần Thi Ý giữ bí mật với  ,  là  tạo bất ngờ, Lục Tuyên cũng  hỏi nhiều.
 
Sau khi sự việc xảy , Lục Tuyên tự trách    chút cảnh giác nào,  yên tâm để một cô gái một   đến một nơi xa lạ.
Nếu cô   lừa thì ? Hoặc  bỏ thuốc,  bán  thì !
 
Lục Tuyên càng nghĩ càng hoảng,  nhịn   tự tát . May mà Thẩm Ngật nhanh tay ngăn ,  để   tự hành hạ .
 
“Sáng nay    báo cảnh sát , nhưng cảnh sát  mất tích  đủ 24 giờ,  đủ cấu thành vụ án mất tích, bảo  tự  tìm thêm.” 
 
Lục Tuyên buồn bã và tự trách, tâm trạng lo lắng và bồn chồn,  thể  là đang  đẩy  đường cùng.
Dung Thiển thì  bình tĩnh.
 
Mất tích là vụ án phổ biến nhất ở đồn cảnh sát. So với những  mất tích vài tháng mới đến báo án, như Lục Tuyên - mất tích  đầy 24 giờ  nghĩ đến việc báo cảnh sát -  là  , giúp ích  nhiều cho việc điều tra của cảnh sát.
 
Tuy nhiên, mặc dù cảnh sát Mỹ  cho phép lập án, nhưng cô cảnh sát hình sự Dung Thiển ,   là đồ để trưng bày!