Chương 34:  lầm chí mạng (1)
 
Dung Thiển  mắc một sai lầm “chí mạng”.
Điều đó khiến Dung Thiển suốt quãng đường lái xe về  giữ vẻ mặt lạnh tanh, khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng,  hề  , biểu cảm nghiêm trọng toát  khí chất  ai dám đến gần.
 
Lúc đó tình huống khẩn cấp, trong lúc cấp bách, Dung Thiển  bóp cò  khi tên  kịp nổ súng.
Tên đó  trúng đạn  ngực, ngã xuống đất.
 
Hiện trường im lặng như tờ, tất cả   sửng sốt  cô –   nổ s.úng gi.ết . Còn Dung Thiển, lúc đó chỉ  bình tĩnh cất s.úng .
Cô  gi.ết . Nếu  cấp cứu kịp thời, tên đó sẽ  chết. Thẩm Ngật cũng   thương.
 
Trần Thi Ý cũng  Lục Tuyên cứu . Có thể , cuộc giải cứu   suôn sẻ. Lâm Phong và những  khác chỉ  trầy xước ngoài da, về nhà bôi t.h.u.ố.c là .
 
Vậy thì, tâm trạng của Dung Thiển vì    ?
Bởi vì, cô  nổ súng…
Khẩu s.úng lục  thiếu mất một viên đạn. Về nhà, bản báo cáo của cô   thế nào đây? Lẽ nào cô   rằng cô  để  viên đạn ở Mỹ năm 1972 ?
 
Loại báo cáo     thể nộp lên ?!
Ôi chao, nghĩ đến đây, Dung Thiển nhăn nhó mặt mày,   mà   nước mắt editor:bemeobosua. Bản báo cáo  quá khó  !
 
Và nỗi phiền muộn của Dung Thiển, trong mắt Thẩm Ngật,  trở thành sự sợ hãi.
Sắc mặt Thẩm Ngật cũng  dễ coi. Sau khi lên xe,  cúi đầu, nắm tay siết chặt. Biểu cảm của Dung Thiển lúc nổ s.úng cứ ám ảnh trong đầu .
 
Lúc đó chắc chắn cô cũng  sợ hãi.
Vì cứu , cô  đầu tiên trong đời nổ s.úng gi.ết . Sau đó, để   họ lo lắng, cô còn  giả vờ bình tĩnh. Thẩm Ngật càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu.
 
“Mời . Phòng Thẩm Ngật  đầy đủ các loại thuốc. Ai  thương thì  bôi thuốc, ai   thì  bếp giúp một tay. Chạy ngược xuôi cả ngày ,  ăn gì cả,   cùng  ăn tạm chút gì nhé.”
 
Sáu giờ chiều, Dung Thiển lái xe về đến phố Saint-Lô. Thay giày bước  nhà, Dung Thiển tự nhiên như về nhà , chào đón   ,  cần khách sáo.
 
Lâm Phong và Jessini đều  thương. Trần Thi Ý giúp họ bôi thuốc. Còn Lục Tuyên thì  bếp phụ giúp Thẩm Ngật một tay.
Về phần Dung Thiển, mệt mỏi cả ngày,  về đến  ngã vật  sofa và   nhúc nhích nữa.
 
Hơn nữa, cô   giúp nấu ăn thì  nào đó cũng  cho cô  bếp.
Dung Thiển lim dim mắt, nhận thấy bề ngoài Trần Thi Ý  bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy khi bôi t.h.u.ố.c cho họ,  tố cáo nỗi sợ hãi vẫn còn trong lòng cô .
 
Dung Thiển bước đến, xoa đầu an ủi cô : 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-34-1.html.]
 
“Không  . Sau  chỉ cần cẩn thận hơn là . Và   hành động một ,   cũng   với  ,  ?”
 
Nghe Dung Thiển  , nước mắt Trần Thi Ý cuối cùng cũng  kiểm soát  mà rơi xuống.
Trần Thi Ý đột ngột ôm chầm lấy Dung Thiển, vùi mặt  lòng cô và bắt đầu . Cô  nức nở  : 
 
“ sợ quá…  thật sự sợ quá…”
 
“Không  ,   , đừng sợ,   là  thôi.” 
 
Dung Thiển nhẹ nhàng vỗ lưng cô  an ủi.
Lâm Phong và Jessini ngước  họ như . Một lúc , Jessini ngây   một câu: 
 
“Thật ghen tị quá.”
 
Lâm Phong liếc   một cái khinh bỉ. Thật mất mặt!
Mặc dù  cũng ghen tị, nhưng   !
Lục Tuyên tay cầm một cọng hành lá, thò đầu  khỏi cửa bếp . Thấy cảnh , Lục Tuyên cảm thấy  ấm lòng.
 
Anh   đến bên cạnh Thẩm Ngật,  với : 
 
“Chị gái  dịu dàng quá, hơn nữa, gặp chuyện  bình tĩnh, võ nghệ còn cao cường.”
 
Nói , Lục Tuyên đột nhiên dừng ,  quan sát biểu cảm của Thẩm Ngật. Anh  cẩn thận hỏi: 
 
“Thẩm Ngật, chị   nghề gì? Sao cô   …”
 
“Đừng hỏi.” 
 
Đó là câu trả lời của Thẩm Ngật.
Lục Tuyên gật đầu. Anh  sẽ  ép buộc, chuyện  khác   ,   sẽ  hỏi thêm.
 
“Còn nữa.”
 
Thẩm Ngật ngẩng đầu   , trầm giọng : 
“Cô ,   chị .”