Chương 37: Chuyện  để  xử lý (1)
 
Trần Thi Ý cũng  đến bệnh viện.
Trước đó, cô và Lục Tuyên chia  hai ngả: Lục Tuyên chịu trách nhiệm  đón Dung Thiển, còn cô  đến sở cảnh sát.
 
Sau khi tìm thấy Thẩm Ngật và Dung Thiển, Trần Thi Ý kể  tình hình của Lâm Phong cho họ.
 
“Lâm Phong   tạm giam .   nghĩ  cách, nhưng cảnh sát  cho thăm nuôi.”
 
Thực  Trần Thi Ý    nhiều với cảnh sát. Cô giải thích Lâm Phong  hề nổ s.ú.n.g g.i.ế.c , khẩu s.úng cũng   của  , nhưng cảnh sát căn bản  tin những gì cô .
 
Trần Thi Ý vì thế mà  lo lắng. Cô cau mày : 
 
“Bây giờ    đây? Phía cảnh sát một mực khẳng định s.úng là của Lâm Phong, còn  sẽ kiểm tra vân tay. Một khi xác định  s.úng  vân tay của Lâm Phong, họ sẽ tuyên án  .”
 
“Điều   bất lợi cho Lâm Phong. Không chỉ  một    chạm  khẩu súng, nhưng cảnh sát sẽ  xem xét vân tay của  khác. Họ chỉ bắt  mà họ  bắt. Vì , một khi vân tay  xác định, Lâm Phong sẽ   tù mười mấy năm!” 
 
Lục Tuyên nhíu chặt mày,    nghĩ đến kết quả  nhất.
Thực , họ đều hiểu rõ, với khả năng và mối quan hệ của họ, căn bản  thể chống  thế lực gia đình của Thomas.
 
Đến lúc đó, Lâm Phong  gán cho một tội danh vô căn cứ. Dù họ  rõ sự thật   , cũng đành bất lực.
Dung Thiển và Thẩm Ngật   gì cả, im lặng suốt.
Lục Tuyên sốt ruột: 
 
“Thẩm Ngật, Dung Thiển, hai   gì  chứ!”
 
Dù  họ cũng chẳng thể  gì, nhưng Lục Tuyên hy vọng họ  thể  vài lời.
Jessini  chết, Lâm Phong  tạm giam. Biến cố đột ngột , họ đều  thể chấp nhận!
 
Dù là  tìm Thomas tranh luận cũng , ít nhất, đừng để họ khoanh tay bất lực chờ đợi.
Dung Thiển ngước mắt  Lục Tuyên một cái: 
 
“Cậu bình tĩnh một chút.”
 
“Chúng   tìm Thomas .” 
 
Lục Tuyên đề nghị.
Trần Thi Ý cũng gật đầu đồng tình: 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-37-1.html.]
“Bây giờ chỉ  cách tìm Thomas  thôi. Chúng   ép    mặt  rõ, rằng lúc đó là s.ú.n.g  cướp cò, Jessini là tử vong do tai nạn, chứ   là gi.ết !”
 
“Các  nghĩ,    khả năng sẽ  rõ ?”
 
Dung Thiển   dội gáo nước lạnh  họ, nhưng cô buộc  nhắc nhở: 
 
“Đừng quên, khẩu s.ú.n.g đó là của ai? Các  nghĩ,   sẽ thừa nhận khẩu s.úng đó là của  ?”
 
Trần Thi Ý và Lục Tuyên  . Lời Dung Thiển      lý editor:bemeobosua. Hơn nữa, nếu Thomas thực sự chịu tha cho Lâm Phong,    tìm  cách để định tội   .
 
“Vậy chúng  bây giờ, rốt cuộc  thể  gì?”
 
Lục Tuyên  bao giờ cảm thấy bất lực đến thế. Lâm Phong  chỉ là bạn của họ, mà còn là đồng hương. Làm  họ cam tâm, nhắm mắt  Lâm Phong  gài bẫy vu oan,  tù?
 
“Các   cần  gì cả.” 
 
Thẩm Ngật lúc  mới lên tiếng.
Trần Thi Ý và Lục Tuyên đều sững sờ. Không cần  gì, ý là bảo họ thỏa hiệp ?
  nhanh, câu  tiếp theo của Thẩm Ngật  dập tắt ý nghĩ đó của họ, chỉ vì Thẩm Ngật : 
 
“Chuyện , để  xử lý.”
 
Thế là, cũng vì câu   của Thẩm Ngật, hai  rời khỏi bệnh viện với nỗi lo lắng chất chứa.
 
“Mặc dù Thẩm Ngật  chuyện    xử lý, nhưng chúng  đều ,   cũng giống chúng , đều là sinh viên nghèo   thêm, căn bản  đủ sức chống  Thomas.” 
 
Trần Thi Ý    thở dài.
Nói  cũng thật nực , mấy  bọn họ    nhỏ tuổi nhất   gánh vác trách nhiệm  ?
 
“ nghĩ vẫn  . Ngày mai chúng  đến nhà Thẩm Ngật sớm . Mọi  tụ tập , ít nhiều cũng nghĩ   cách.” 
 
Lục Tuyên  thể để Thẩm Ngật gánh vác một .
Trần Thi Ý cũng thấy hợp lý. Họ  chạy đôn chạy đáo cả đêm, bây giờ  là một giờ sáng. Họ  kiệt sức .
 
Vẫn là nên về nghỉ ngơi sớm, dưỡng sức, ngày mai  tiếp tục tìm cách.
Và khi Dung Thiển và Thẩm Ngật về đến nhà,  là hai giờ sáng. Tắm rửa và  cuồng một hồi, lúc Dung Thiển  xuống sofa,  là ba giờ.
 
Chuyện lớn như  xảy  tối nay,  ai ngủ .