Chương 44: Lục Tuyên,  lâu  gặp (1)
 
“Ái chà! Ông nội em đến , mau  dậy!”
 
Lục Hoài Ngật liếc mắt một cái, lập tức là  đầu tiên  lên, dáng  thẳng tắp, hệt như đang  nghiêm. Vì lớn lên  sự giáo d.ụ.c nghiêm khắc của ông nội từ nhỏ, Lục Hoài Ngật  kính trọng  sợ vị ông nội  của .
 
Giáo sư Lục  bước  lớp, tất cả sinh viên đều  dậy, đồng loạt cúi chào.
Trong lòng những sinh viên , Giáo sư Lục cả đời cống hiến cho đất nước, là một nhân vật  kính trọng và  đức cao vọng trọng. Có may mắn   Giáo sư Lục giảng bài, là niềm vinh hạnh của họ.
 
Giáo sư Lục năm nay  ngoài sáu mươi,  thể vẫn cường tráng. Ông đeo một chiếc kính lão, vẻ mặt hiền từ, cầm một chiếc bình giữ nhiệt, bước  vững vàng lên bục giảng.
 
Dung Thiển cách qua đám đông  thấy ông, một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng.
Người thanh niên khí phách hăng hái ngày hôm qua, mới chỉ trôi qua vỏn vẹn một ngày,  nữa gặp  ông, ông  là một ông lão cuối đời với mái tóc bạc phơ, trải qua nhiều sương gió .
 
Dung Thiển  khỏi đỏ hoe mắt.
Rất kỳ lạ,   gặp Từ Chi Vi, cô   sốc lớn đến .   thấy Lục Tuyên, Dung Thiển bỗng nhiên  kiềm chế . Có lẽ, là vì cô  từng ở bên ông một thời gian,   tình cảm chăng.
 
“Sao chị  ?” 
 
Lục Hoài Ngật chú ý đến khóe mắt cô ướt át.
Dung Thiển lau khóe mắt: 
 
“Không  gì, chỉ là thấy Giáo sư Lục nổi tiếng,  xúc động thôi.”
 
“À, hóa  là  editor:bemeobosua. Em còn tưởng chị   . Đừng , chị  cùng em, nhất định sẽ  ông nội em chú ý đó, vì ông  sẽ luôn để mắt đến em.” 
 
Lục Hoài Ngật  an ủi cô.
Trương Hạo lúc  cũng nhận thấy sự bất thường của Dung Thiển,  định hỏi thăm vài câu, thì  một nam sinh viên ngăn . Người   động tác im lặng với  , ý là giáo sư sắp giảng bài, cần  giữ yên lặng.
 
Trương Hạo đành nuốt những lời định   bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-44-1.html.]
Giáo sư Lục giảng bài  nghiêm túc, nhưng cũng như Lục Hoài Ngật  , ánh mắt của ông phần lớn thời gian đều  về phía Lục Hoài Ngật.
 
Tuy nhiên, ngày hôm nay, ông  nhiều hơn so với bình thường, bởi vì, ông  chú ý đến một nữ sinh viên.
 
Giáo sư Lục nhiều  nghi ngờ    nhầm, nhưng nữ sinh viên đó thực sự  giống một  bạn mà ông quen hồi còn trẻ.
 
Tuy nhiên, thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng  thể xảy ,  nhiều  giống  cũng   gì lạ.
 ánh mắt Giáo sư Lục vẫn vô thức  cuốn hút qua.
 
Khiến cho tiết học của ông hôm nay  ngắt quãng, còn mắc vài ,  các sinh viên  lo lắng. Có  giáo sư  lớn tuổi  ?
 
“Thưa Giáo sư, thầy nghỉ ngơi một chút  ạ.”
 
Có sinh viên  đành lòng, đề nghị giáo sư uống nước nghỉ ngơi một lát. Các sinh viên khác   cũng nhao nhao phụ họa.
 
Giáo sư Lục mỉm , cảm thấy tự hào vì  những sinh viên như . Thế là, ông  giảng nữa, để sinh viên phát biểu. Ông chọn vài câu hỏi, ngẫu nhiên gọi vài sinh viên  lên trả lời.
 
Lời    , các sinh viên  nãy còn  tích cực lập tức đều cúi đầu, bỗng nhiên thấy  hối hận vì  đề nghị giáo sư nghỉ ngơi…
 
“Mời bạn sinh viên , hàng cuối cùng,  ghế thứ năm.”
 
Một câu  của Giáo sư Lục, ánh mắt của tất cả   đồng loạt đổ dồn  Dung Thiển.
Lục Hoài Ngật thì thở phào nhẹ nhõm, tuyệt vời quá,   còn tưởng ông nội sẽ gọi   lên trả lời cơ. Lục Hoài Ngật ném cho Dung Thiển một ánh mắt hả hê, ý là chị tự cầu phúc .
 
Dung Thiển  dậy, cả lớp  yên tĩnh, đều chờ xem nữ sinh viên  từng thấy bao giờ, chạy đến  ké  sẽ trả lời câu hỏi cực khó của Giáo sư Lục như thế nào!
 
“Em sinh viên,  đây thầy  từng gặp, em là  mới  ?” 
 
Giáo sư Lục  hiền hậu. Ông  cô   là sinh viên của . Gọi cô  dậy, chủ yếu là vì cô quá giống “ đó”, ông  kìm    chuyện với cô.