Chương 55: Chỉ là cảm thấy  khá đáng sợ (2)
 
Dung Thiển tỉnh táo , kinh ngạc bĩu môi. Tên nhóc ,  thăng cấp đến cảnh giới   ?
Không cần  gì cả, chỉ cần một ánh mắt, thậm chí là một cử động,     thể lập tức hiểu ý  ?
 
“Cô đang nghĩ gì ?” 
 
Thấy vẻ mặt kinh ngạc nho nhỏ của cô, Thẩm Ngật  nhịn  .
 
“Chỉ là cảm thấy  khá đáng sợ.” 
 
Dung Thiển   , cảm thán : 
 
“Mặc dù  trông  đổi  nhiều, nhưng thực   vẫn là .”
 
Thẩm Ngật dừng  một chút.
 
“Cậu chỉ là   sự lạnh lùng bằng một vũ khí khác gọi là ôn nhu. Vì , đừng thấy vẻ ngoài  ôn tồn nhã nhặn, nhưng thực , những  xung quanh vẫn  e dè .” 
 
Dung Thiển  thấu   chỉ bằng một cái liếc mắt.
Dù  cũng là do cô    lớn lên mà.
 
Nụ  nơi khóe môi Thẩm Ngật càng thêm đậm đà, ánh mắt    cô, cũng càng thêm sâu sắc.
Dung Thiển sờ mũi: 
 
“Cậu đừng   bằng ánh mắt đó,  nhát gan lắm.” 
 
 sợ nhất là ở chung với   tính cách như , vì   trị nổi!
Đương nhiên, nửa câu  Dung Thiển   .
 
Cô là   tính cách  thẳng thắn, thứ duy nhất cô  thể chống đỡ , chính là kiểu  như Thẩm Ngật. Nếu dùng một từ để hình dung, đó chính là phúc hắc!
 
Kẻ hung ác tàn bạo  đáng sợ, kẻ ‘trắng cắt  đen’ mới đáng sợ!
 
“Cô mà nhát gan ?”
 
Thẩm Ngật khẽ chạm  trán cô, động tác   mật, ngữ khí  cưng chiều, nhưng Dung Thiển   hề cảm thấy khó chịu.
 
Vì tay Thẩm Ngật  nhanh  rụt về, và ngay cả khi  bên cạnh giường,   vẫn giữ một  cách nhất định với cô.
 
Cậu  luôn  một cảm giác về ranh giới, ranh giới , cũng  thể gọi là sự chừng mực.
 
Do đó, Dung Thiển  hề cảm thấy   xúc phạm.
 Dung Thiển  , nếu   vì sợ dọa cô, Thẩm Ngật căn bản    cái ranh giới c.h.ế.t tiệt  với cô…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-55-2.html.]
 
Hứa Mặc  mệt vì  đuổi theo Thẩm Ngật suốt quãng đường.
Xe  đến phòng khám, Hứa Mặc còn  kịp  chuyện với  , Thẩm Ngật  biến mất  thấy tăm .
 
Quay đầu  ,   sải bước chân dài, vội vàng nhưng vẫn giữ  phong độ   cổng phòng khám editor:bemeobosua. Đến khi   vội vã tháo dây an  xuống xe,     còn thấy  cả vạt áo của Thẩm Ngật.
 
Hứa Mặc thực sự thắc mắc, đó   chỉ là một nữ  hâm mộ thôi ? Có cần  túc trực cả ngày  rời nửa bước như hôm qua ?
 
Hơn nữa còn tham gia sự kiện mà cứ lơ đãng, liên tục  đồng hồ canh thời gian sự kiện kết thúc,  lập tức chạy đến phòng khám!
 
Lẽ nào là  đầu tiên  tay quá nặng, sợ    tỉnh , sẽ khiến bản  mang tiếng ?
Nếu đúng là như , đừng  là   sợ, Hứa Mặc còn sợ hơn!
 
“Hứa Mặc, thể lực của  kém quá, ông chủ  đến lâu , giờ  mới lên ?”
 
Kiều Quân Triệt   sẵn  ghế sofa ở phòng tiếp tân bắt chéo chân chờ đợi, chỉ chờ Hứa Mặc lên lúc nào.
Hứa Mặc bực bội lườm   một cái, hỏi: 
 
“Người phụ nữ đó tỉnh ?”
 
“Ừm, tỉnh .”
 
Nghe   tỉnh, Hứa Mặc lập tức tinh thần phấn chấn: 
 
“  xem thử!”
 
“Không  .” 
 
Kiều Quân Triệt  dậy chặn   .
Hứa Mặc hỏi: 
 
“Có gì mà  ? Ông chủ  đang ở trong đó đúng ? Vừa , cùng  thỏa thuận một mức giá, giải quyết chuyện  luôn.”
 
“Anh sẽ  thật sự đến giờ vẫn nghĩ đó chỉ là một nữ  hâm mộ đấy chứ?” 
 
Kiều Quân Triệt    với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Kết quả Hứa Mặc đáp  một câu: 
 
“Chứ còn gì nữa?”
 
Kiều Quân Triệt  còn lời nào để . Anh   lẽ thực sự  mù ,    thật sự nghĩ ông chủ nhà  là một nhà sư?