Chương 56: Cậu còn ,  sắp lo c.h.ế.t  (2)
 
Sức s/át th/ương của sự ôn nhu vốn  lớn, thêm  sự lịch thiệp và lễ độ, đó chính là chiêu thức tất sát dễ dàng khiến vạn thiếu nữ  mê mẩn!
 
“Lâm Phong  một  em trai.” 
 
Thẩm Ngật chợt .
Dung Thiển ngẩn : 
 
“Cậu    một   nơi nương tựa ? Sao  còn  em trai?”
 
“Em trai   năm tám tuổi   một cặp vợ chồng  thể sinh con nhận nuôi, coi như là con nhà   . Lâm Phong cũng  còn lo lắng gì, chỉ cần lo cho bản   là .”
 
Dung Thiển hỏi: 
 
“Vậy em trai    ?”
 
“Sau đó cặp vợ chồng   sinh con, con nuôi rốt cuộc  thể sánh bằng con ruột. Cậu bé mười ba tuổi   ngoài theo đám  trộm cắp, cướp giật.”
 
“Sao    đến  ?” 
 
Dung Thiển  khỏi tò mò.
Khóe môi Thẩm Ngật vẫn luôn giữ một độ cong nhàn nhạt,  : 
 
“Cậu  cướp đồ của .”
 
Trộm đồ của Thẩm Ngật  , chẳng  tương đương với việc vuốt râu hùm .
 
“Cậu   giống Lâm Phong,  đầu  thấy,  còn tưởng là thấy Lâm Phong.”
 
Lúc đó Thẩm Ngật  cảm thấy   trùng hợp, quả nhiên,  khi điều tra, đó thật sự là em trai của Lâm Phong, tên là Lâm Kiệt.
 
Thẩm Ngật    bé lầm đường lạc lối,  theo vết xe đổ của Lâm Phong, liền tài trợ cho  bé  học editor:bemeobosua. Hiện tại   đang học cấp ba, thành tích cũng khá .
 
“Vậy thì  , coi như cũng  một kết cục .” 
 
Dung Thiển cảm thán, nếu Lâm Phong , cũng nhất định sẽ  an lòng.
 mà, nhắc đến Lâm Phong, Dung Thiển liền nghĩ đến kẻ thủ á/c, tên kh/ốn n/ạn Thomas !
Cô hỏi Thẩm Ngật: 
 
“Hiện giờ Thomas còn ở trong t/ù ?”
 
“Hắn  tuyên án chung , đời , cho đến ch.ết, đều chỉ  thể sống trong t/ù.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-56-2.html.]
Tội ác của Thomas còn tồi tệ hơn những gì họ nghĩ  nhiều. Lúc đó Thẩm Ngật  tìm  thêm nhiều bằng chứng phạm tội gi.ết  của , mới đưa   tù.
 
“Cậu chắc chắn ?” 
 
Theo những gì Dung Thiển , Thomas   tù  năm 1978, chính là năm .
Thẩm Ngật   cô  ẩn ý, với sự tin tưởng gần như mù quáng dành cho cô, Thẩm Ngật  chút do dự : 
 
“ sẽ phái   điều tra.”
 
“Nhất định  điều tra rõ ràng. Trừ khi tận mắt thấy Thomas  giam trong tù, nếu , đều  thể xác định  còn ở trong đó.” 
 
Dung Thiển  thẳng thừng như   là  rõ ràng .
Thẩm Ngật đương nhiên  thể  ,   : 
 
“Cô trở về  , là vì Thomas  khả năng gây uy h.i.ế.p cho  ?”
 
“Ừm,  đang gặp nguy hiểm!” 
 
Dung Thiển dứt khoát .
Thẩm Ngật  . Dung Thiển thấy   còn  , buồn bã : 
 
“Cậu còn ?  sắp lo ch.ết  đây.”
 
Khóe môi Thẩm Ngật  càng thêm đậm.
Thẩm Ngật sẽ  thừa nhận,   thực   hưởng thụ việc cô lo lắng cho  như thế, bởi vì,  sẽ bận tâm vì , chỉ  cô…
 
 mà, Thẩm Ngật bây giờ  cần cô  bận tâm vì .
Nhìn vết bầm  khóe môi cô, ánh mắt Thẩm Ngật tối sầm . Cậu nhíu mày, đau lòng hỏi: 
 
“Còn đau ?”
 
“Không  , chỉ là vết thương nhỏ  mà,  xuống giường cũng chẳng thành vấn đề!” 
 
Kết quả lời  dứt, cô  vô tình chạm  vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Quả nhiên là quá cố chấp .
Thẩm Ngật  cô dọa sợ.
 
Biên độ  dậy quá lớn,  đổ cả cốc nước đặt  tủ đầu giường. Cốc nước rơi xuống đất, phát  âm thanh vỡ tan.
Thế nhưng Thẩm Ngật  chẳng thèm  lấy một cái, sự chú ý của   đều dồn hết lên  Dung Thiển, lúc  căng thẳng tột độ: 
 
“Cô   chứ?”
 
“Ông chủ!”
 
Còn Hứa Mặc, ở bên ngoài  thấy tiếng thủy tinh vỡ, cũng  dọa sợ, đẩy cửa với tiếng “Rầm” một cái, liền hoảng hốt xông !