Chương 60: Cậu yên tâm,  sẽ    mặt (2)
 
“Cậu  ,   thấy đói thật .” 
 
Đặc biệt là bữa sáng thơm lừng ,  cô thèm ăn hẳn.
Thế là, Dung Thiển cứ thế  xuống ăn sáng, bỏ luôn khí thế hừng hực  nãy   đầu.
 
Thấy cảnh , Hứa Mặc thầm kêu trong lòng: Thật là vô dụng! Chỉ một chút đồ ăn    cô phân tâm  ?
 
“Hứa Mặc,  cũng  xuống .”
 
“Vâng ạ!”
 
Hứa Mặc xoa xoa tay, thật  bản    cũng  thèm từ lâu .
 
“Hai  ăn  ,   gọi điện thoại.” 
 
Thẩm Ngật khẽ  với Dung Thiển, khi    dậy rời , khóe miệng đang cong lên lập tức thẳng , giữa hai lông mày toát  vẻ lạnh lùng.
Dung Thiển đợi Thẩm Ngật  khuất, mới đặt đũa xuống, một tay chống cằm : 
 
“Cậu  thật sự   đổi chút nào.”
 
“Cô Dung, cô quen ông chủ của chúng  lâu ?” 
 
Hứa Mặc tò mò hỏi.
Dung Thiển : 
 
“Phải, lúc   12 tuổi,   quen   .”
 
“Sớm  ? Hoá  cô và ông chủ chúng  là thanh mai trúc mã!”
 
Hứa Mặc cảm thán, thảo nào hai  ăn ý đến thế.
Dung Thiển lắc đầu: 
 
“Không tính là thanh mai trúc mã, dù  thì lúc   12 tuổi,   27 tuổi .”
 
“À? Hoá  cô  37 tuổi !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-60-2.html.]
Hứa Mặc kinh ngạc,   hề , hoá  cô  lớn tuổi như   ?
Dung Thiển liếc xéo   một cái, nghiến răng nghiến lợi : 
 
“Bây giờ  vẫn là 27 tuổi.”
 
“Làm   thể? Cô nghĩ    tính toán ?” 
 
Hứa Mặc phủ nhận ngay lập tức,    tin.
Dung Thiển vô tư nhún vai, dù , những gì cô  đều là sự thật,  lừa  .
 
Hứa Mặc  dậy  vòng quanh cô một vòng, ánh mắt dò xét đ.á.n.h giá cô từ  xuống , lẩm bẩm : 
 
“ cô trông quả thật  lớn tuổi đến thế, cảm giác cũng chỉ  hai mươi mấy thôi.”
 
“Được ,  dám đảm bảo,    gặp ,  vẫn sẽ như thế .” 
 
Dung Thiển ấn    xuống.
Hứa Mặc cảm thấy kỳ lạ: 
 
“Cái gì gọi là    gặp ? Lẽ nào cô sắp  ?”
 
“Mặc dù   là khi nào, nhưng đoán chừng sẽ  quá lâu. Tóm ,   cần thấy kỳ lạ, đợi đến    gặp ,  tự nhiên sẽ  cho   là chuyện gì.”
 
Hứa Mặc còn  hỏi cho rõ, nhưng Dung Thiển  chuyển đề tài, hỏi   chuyện khác: 
 
“Anh  theo Thẩm Ngật cũng một thời gian , về tình hình   trong nhà họ Thẩm, chắc  cũng  rõ.”
 
“ quả thật  rõ, cô   gì,  đều  thể  cho cô .” 
 
Hứa Mặc  coi Dung Thiển là  một nhà, cô hỏi gì,   trả lời nấy.
Trong phòng,  khi Thẩm Ngật cúp điện thoại, đáy mắt bao phủ một tầng mây đen,   “xoẹt” một tiếng kéo rèm cửa , ánh nắng ngoài cửa sổ rọi .
 
Ánh nắng  chói chang, nhưng   vẫn  thẳng, đồng tử đen kịt như  phủ lên một lớp ánh vàng.
Nửa    chìm trong bóng tối, nửa  lộ   ánh mặt trời, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
 
Cũng như chính con   .
Phức tạp tồn tại giữa hai ranh giới đen và trắng…