Chương 62: Không   trông chừng cô,   yên tâm (1)
 
Hiệu suất  việc của Thẩm Ngật  cao, chỉ một cuộc điện thoại, công ty an ninh  phái vệ sĩ cấp cao nhất đến.
 
Về phía công ty giúp việc, Thẩm Ngật cũng tự  xử lý,   tìm  quen giới thiệu, thuê hai cô hầu gái, và một dì nấu ăn.
 
Hầu gái ngoài việc dọn dẹp đơn giản , chủ yếu là chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Dung Thiển.
 
Nghe thấy sự sắp xếp  của Thẩm Ngật, Dung Thiển lộ  vẻ mặt khó tin, cô  bại liệt  cuộc sống  thể tự lo ? Một  sống sờ sờ như cô  cần  hầu hạ ?
 
Thẩm Ngật chỉ trả lời cô một câu: 
 
“Không   trông chừng cô,   yên tâm.”
 
Một câu  đơn giản,   hai ý nghĩa. Dung Thiển hiểu ý định của  , cũng   gì thêm nữa.
 
Dung Thiển đột nhiên nhớ ,  , cô    sẽ rời  trong điều kiện tiên quyết nào editor:bemeobosua. Mặc dù cô   thấy bức ảnh đó, nhưng một  chi tiết, cô   chú ý.
 
Chỉ  một điều, Dung Thiển nhớ  rõ.
Đó là, cô trong bức ảnh đó, đang  về phía ống kính…
 
Phát hiện  cực kỳ quan trọng,  nghĩa là cô  chủ động rời   thời điểm đó.
Nhận  điều , Dung Thiển lập tức tìm Thẩm Ngật hỏi về tung tích của Phó Bá Trọng.
 
Từ lời Thẩm Ngật, Dung Thiển  , Phó Bá Trọng vẫn đang ở Mỹ, dù  ông  là quản gia của nhà họ Thẩm, ông   trách nhiệm riêng của .
 
Mặt khác, lý do ông    theo Thẩm Ngật, cũng là để ở  giám sát Mạnh Ngọc Hinh.
Đây là quyết định tự chủ của Phó Bá Trọng  khi thảo luận với Thẩm Ngật.
 
Thẩm Ngật cũng  ngăn cản ông , nhưng, Thẩm Ngật   dự định, sẽ đón ông  từ Mỹ về.
Hơn nữa  ,   Mạnh Ngọc Hinh đến Hồng Kông, Phó Bá Trọng cũng  theo, chắc chắn sẽ mang đến một  tin tức cho Thẩm Ngật.
 
“Họ   cùng chuyến bay, chuyến bay của Quản gia Phó  đến tối mới tới, lúc đó,  sẽ bảo Hứa Mặc lái xe  đón ông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-62-1.html.]
 
Nghe lời , Dung Thiển theo thói quen hỏi: 
 
“Còn  thì ?”
 
“Tối nay  một buổi tiệc ăn mừng, khi về chắc cũng  một hai giờ sáng ,  chỉ cần bảo tài xế đưa   là .” 
 
Lúc Thẩm Ngật  câu ,   đang chọn bộ vest phù hợp để mặc cho buổi tối nay trong tủ quần áo.
Cậu  chọn một bộ, hỏi Dung Thiển: 
 
“Bộ  cô thấy thế nào?”
 
“Bộ nào cũng  cả!” 
 
Dung Thiển khoanh chân   thảm, một tay chống cằm, ngáp liên tục.
Dung Thiển đột nhiên cảm thấy  giống hệt  bạn trai thiếu kiên nhẫn  mua sắm cùng bạn gái, câu trả lời qua loa , cảm giác thật tệ.
 
Cuối cùng Thẩm Ngật lấy bộ đồ mà   hỏi Dung Thiển lúc đầu.
Nhìn thấy cảnh , Dung Thiển nhớ  một đoạn truyện   xem,  nhịn  , Thẩm Ngật   cô đang  gì, dù , cô vui là   vui.
 
Hứa Mặc  buổi tiệc ăn mừng tối nay     tham gia,  khỏi nhíu mày lo lắng, dặn dò   tuyệt đối   uống quá nhiều rượu.
 
Cho đến khi Thẩm Ngật rời , Hứa Mặc vẫn còn ưu tư, vẻ mặt đầy sầu muộn.
Dung Thiển thấy  hỏi  : 
 
“Cậu    uống rượu ?”
 
“Uống , nhưng  thể uống quá nhiều, uống nhiều  dày sẽ khó chịu.” 
 
Hứa Mặc  lời dặn dò của    tác dụng gì, rượu cần uống,   vẫn sẽ uống.
Dung Thiển   cũng  khỏi nhíu mày.
 
Nhớ    gặp  ,   vẫn là vị thành niên  thể uống rượu, chớp mắt một cái,   cũng  trở thành một  trưởng thành cần  xã giao .