Chương 62: Không   trông chừng cô,   yên tâm (2)
 
“  xem t.h.u.ố.c đau  dày còn , nếu  thì   tìm bác sĩ Kiều mua.” 
 
Hứa Mặc  chuẩn  .
Dung Thiển cũng  theo xem editor:bemeobosua. Ngăn kéo mở , cô phát hiện bên trong  là các loại t.h.u.ố.c cấp cứu. Hứa Mặc kiểm tra kỹ một , xác nhận còn đủ, lúc  mới yên tâm.
 
Quay đầu  thấy khuôn mặt xinh  của Dung Thiển nhăn  thành một cục, Hứa Mặc  khổ: 
 
“Cô Dung, ngay cả cô cũng thấy ông chủ của chúng  quá liều mạng đúng ?”
 
“Cậu   gọi là liều mạng, mà là đang nhanh chóng tiến đến cái ch.ết.” 
 
Dung Thiển  thể tưởng tượng  rốt cuộc   đang sống những ngày tháng như thế nào?
Hứa Mặc cảm khái : 
 
“Trước đây  cũng từng hỏi,   liều mạng như , là vì điều gì? Nếu  vì tiền,     thiếu.”
 
“Sau   mới ,     là để  một ngày,  thể bảo vệ   bên cạnh ,   thế lực  hãm hại.” 
 
Hứa Mặc đến bây giờ nghĩ , vẫn cảm động đến ứa nước mắt.
Thẩm Ngật hiểu rõ quy luật của xã hội ,    loại bỏ,    khiến bản   đủ thực lực  thể lay chuyển.
 
Dung Thiển im lặng.
Cô phát hiện , những việc Thẩm Ngật đang , đều là những điều cô  từng dạy  , và    thực hiện chúng…
 
Mười một giờ đêm, Hứa Mặc lái xe  đón Phó Bá Trọng về.
Phó Bá Trọng  xuống xe,  thấy Dung Thiển  ở cửa vẫy tay với , ông  mừng rỡ  thôi: 
 
“Cô Dung!”
 
Dung Thiển  chào hỏi ông : 
 
“Quản gia Phó, chúng   gặp  ”
 
Phó Bá Trọng cảm khái vô vàn,  thấy Dung Thiển  hề  đổi, ông  cảm thấy  cũng còn trẻ.
Dung Thiển  thấy ông ,   nhiều cảm xúc.
 
Tóc ông   bạc  nhiều, sắc mặt cũng già nua hơn,  còn tinh thần như  nữa,     vẻ mệt mỏi của  lớn tuổi.
 
Hứa Mặc sắp xếp cho Phó Bá Trọng một phòng khách . Dung Thiển  chuyện   riêng với ông , liền đuổi Hứa Mặc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-62-2.html.]
Hứa Mặc còn phản đối: 
 
“Có chuyện gì mà   thể ?”
 
“Chính là   thể .” 
 
Dung Thiển đẩy    khỏi cửa, Hứa Mặc ấm ức bỏ .
Câu đầu tiên Dung Thiển hỏi Phó Bá Trọng chính là  mang theo máy ảnh ?
Phó Bá Trọng chỉ  vali da của : 
 
“Ở trong vali, cô Dung   chụp ảnh cho cô ?”
 
“Không  !” 
 
Dung Thiển liên tục xua tay,  đó, cô hít sâu một , trịnh trọng  với ông : 
 
“Quản gia Phó,   một chuyện cực kỳ quan trọng  dặn dò ông, đó là   sự đồng ý của , ông tuyệt đối   chụp ảnh ! Có  ?”
 
Phó Bá Trọng gật đầu: 
 
“Đương nhiên  thể, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất.”
 
“Đợi đến khi   ông chụp, ông hãy giúp  chụp,  ?” 
 
Dung Thiển  cẩn thận xác nhận.
Phó Bá Trọng vẫn đồng ý,  khi xác nhận   nữa, ông   thể  là  , Dung Thiển mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Ngược  là Phó Bá Trọng, cứ  chằm chằm  cô. Dung Thiển chú ý thấy, hỏi: 
 
“Sao ông    như ?”
 
Phó Bá Trọng thở dài: 
 
“Cô Dung,  chủ, nó luôn  nhớ cô…”
 
Ánh mắt Dung Thiển tối . Cô đảm bảo,   tuyệt đối sẽ ,   từ biệt mà rời  nữa.
 
Tối đó, Dung Thiển trằn trọc  ngủ , mãi đến hai giờ sáng mới ngủ, kết quả  mới  xuống  lâu, liền  thấy tiếng động sột soạt.
 
Nghe kỹ , là tiếng mở cửa!
Mắt Dung Thiển bỗng nhiên mở to. Ai nửa đêm đột nhập  phòng cô?