Chương 63:   mơ thấy cô nữa   (1)
 
Dung Thiển  thói quen tắt hết đèn khi ngủ, trong phòng tối đen như mực,   một tia sáng nào lọt qua cửa sổ.
Vì , trong bóng tối, một chút động tĩnh cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
 
Dung Thiển bật mạnh   dậy!
Trong bóng tối, cô lờ mờ thấy một bóng , loạng choạng, run rẩy bước về phía ,   vật xuống giường cô.
Mùi rượu xộc  mũi, Dung Thiển khựng  một chút, đoán: 
 
“Thẩm Ngật?”
 
Công tắc điện ngay đầu giường, Dung Thiển bật đèn lên.
Ánh đèn trong phòng  sáng, sáng đến mức  chói mắt. Thẩm Ngật với đôi mắt nửa khép nhíu mày, giơ tay che mắt,  nghiêng , dựa về phía Dung Thiển.
 
“Thẩm Ngật?” 
 
Dung Thiển thử gọi   dậy, thấy     động tĩnh, liền đưa tay đẩy đẩy  : 
 
“Cậu uống bao nhiêu  ? Sao  say đến mức ?”
 
Dung Thiển  cách một đoạn cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc    .
Thành thật mà , Dung Thiển    từng thấy   ngủ, lẽ   nên xa lạ mới đúng, nhưng Thẩm Ngật lúc  đang  bên cạnh cô, Dung Thiển  vô thức tim đập nhanh hơn.
 
Có lẽ là do hormone nam tính quá nồng đậm, cộng thêm mùi rượu, dễ khiến   suy nghĩ miên man, huống chi, vẻ mặt lúc ngủ của   lúc  còn quyến rũ đến .
 
Môi   bình thường  màu hồng nhạt, lúc   ánh lên một màu đỏ tươi, cứ như  đ.á.n.h thêm lớp lọc, trông mọng nước và bóng bẩy.
 
Hoàn  khác biệt với vẻ nho nhã nhưng cũng mang chút uy nghiêm thường ngày, Thẩm Ngật khi say xỉn, trông  yếu đuối,  cảm giác mong manh của một mỹ nhân bệnh tật,  vấn vương  mê hoặc, còn  vẻ gợi cảm độc đáo của đàn ông.
 
Điều  mang  cho Dung Thiển một cảm giác quen thuộc, đó là một mỹ nam bò lên giường quyến rũ cô lúc nửa đêm editor:bemeobosua.
Tóm  một câu, chính là: Dễ khiến   phạm tội!
 
Có lẽ là  thấy giọng  của Dung Thiển, Thẩm Ngật chậm rãi mở mắt. Vừa mở mắt , đối với Dung Thiển  là một cú chí mạng.
 
“Cậu   ?”
 
Dung Thiển  chuyện cũng  dám lớn tiếng, nhẹ nhàng dịu dàng, sợ  kinh động đến   editor:bemeobosua.
 
“A Thiển?” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-63-1.html.]
 
Ánh mắt   mơ màng, giọng  trầm khàn pha lẫn sự khàn đục.
Dung Thiển duỗi bàn tay nhỏ bé  lắc lắc  mặt  , : 
 
“Cậu uống bao nhiêu rượu ? Đến cả  là ai cũng  nhận  ?”
 
“A Thiển,  nhớ cô quá…”
 
Thẩm Ngật nắm lấy bàn tay đang lay động của cô, đồng thời lật , ôm chặt lấy cô, đè cô xuống  , một tay giữ lấy  gáy cô,    gần sát tai cô,  thể  là gần gũi vô cùng.
 
“  mơ thấy cô nữa  ?”
 
Cằm Thẩm Ngật tựa  cổ cô,  hình cao lớn của   khiến Dung Thiển trông thật nhỏ bé.
 
Dung Thiển   đẩy   , nhưng  nào đó  sát tai cô, cô  nhột, cả  liền  còn sức lực, đẩy nửa ngày, Thẩm Ngật vẫn  hề nhúc nhích.
Dung Thiển mệt , cô  đổi chiến thuật: 
 
“Thẩm Ngật,  tỉnh táo  ,    mơ ,  là Dung Thiển,  đến tìm  .”
 
“Cô đến tìm   ư? , cô đến ,    mơ, là  say .” 
 
Thẩm Ngật dần dần tỉnh táo , ánh mắt   ánh lên một tia phức tạp, nếu Dung Thiển  thể hiểu , sẽ thấy đó là sự kiềm chế.
 
Thẩm Ngật rời khỏi  Dung Thiển,   dậy, nhưng  thể chống  cơn co thắt  dày, mặt Thẩm Ngật lộ vẻ đau đớn,   buộc   xuống,  thở cũng dồn dập hơn vài phần.
 
Dung Thiển  thấy tay   đặt  bụng phẳng lì, liền     đau  dày,  một câu   lấy t.h.u.ố.c trong ngăn kéo,  tay chân luống cuống bò xuống giường.
 
Dung Thiển cũng  kịp mang dép bông, chân trần chạy đến phòng   lấy thuốc,  rót cho   một cốc nước nóng.
Sau khi bảo Thẩm Ngật uống thuốc, thấy   vẫn còn khó chịu, Dung Thiển quan tâm hỏi: 
 
“Dạ dày còn đau ?”
 
“Cô giúp  xoa bóp một chút .” 
 
Thẩm Ngật thở dốc nhẹ, khuôn mặt  đỏ vì say rượu giờ đây vô cùng tái nhợt, môi cũng  còn chút m.á.u nào,  thể thấy mức độ khó chịu.
 
Ánh mắt Dung Thiển dừng   bụng  , chiếc áo sơ mi trắng bó sát  thể thấy rõ đường nét cơ bụng.
 
Cô  đặt tay lên, liền cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, xúc cảm  lòng bàn tay cứng rắn, đây hẳn là do   thường xuyên luyện tập.