Chương 63:   mơ thấy cô nữa   (2)
 
Dung Thiển  đặt tay lên liền lập tức rụt về. Cô  bàn tay , : 
 
“Tay  hình như lạnh quá.”
 
“Không ,   để hạ nhiệt…”
 
Giọng Thẩm Ngật  nhỏ, Dung Thiển   rõ, cô ghé sát : 
 
“Cậu   gì?”
 
“Cô ngủ ,  lát nữa sẽ  thôi.” 
 
Thẩm Ngật cố gắng gượng  với cô.
Dung Thiển  chiếc giường    chiếm gần hết, liền dứt khoát : 
 
“Thôi  , chiếc giường thoải mái của  nhường cho  tối nay,   ngủ phòng .”
 
“Ừm, .” 
 
Thẩm Ngật đồng ý.
Dung Thiển ôm gối của ,  khi  còn  quên dặn dò   một tiếng, nửa đêm nếu khát,  tủ đầu giường  nước nóng cô  chuẩn  sẵn.
 
Thẩm Ngật  đáp lời, tay che mắt,      ngủ  .
Dung Thiển nghĩ nghĩ, vẫn bật cho   một chiếc đèn bàn, tắt đèn  đầu, Dung Thiển mới  khỏi phòng.
 
Cô   buồn ngủ, cũng  nghĩ nhiều, ném chiếc gối lên giường Thẩm Ngật,  đó ném  lên giường,  bẹp như xác ch.ết.
Nửa tiếng , Dung Thiển  cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ bò dậy khỏi giường, cô   xem Thẩm Ngật  đỡ hơn .
 
Xác nhận    ngủ say, Dung Thiển còn thăm dò trán  ,   sốt cao, lúc  mới yên tâm  về ngủ tiếp.
 
 điều Dung Thiển   là, ngay khoảnh khắc cô rời , Thẩm Ngật  mở mắt,  đôi mắt dài và hẹp, là sự chiếm hữu  hề che giấu và sự cố chấp gần như điên cuồng dành cho cô.
 
Chỉ  cô,    cho phép bất cứ ai cướp  khỏi bên …
 
“Ông chủ, tối qua   ?”
 
Hứa Mặc đến từ sáng sớm, quen đường quen lối  đến phòng ngủ của Thẩm Ngật, thấy cửa  đóng,   liền đẩy cửa   thẳng.
 
Hứa Mặc vốn tưởng    dậy  nên mới  đóng cửa, nhưng đẩy cửa  ,  thấy Dung Thiển ngái ngủ bò dậy từ  giường Thẩm Ngật.
 
“Cô, cô, cô” 
 
Hứa Mặc kinh ngạc tột độ, chỉ  Dung Thiển gọi cô nửa ngày, cứng họng   nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-63-2.html.]
Dung Thiển nhận    hiểu lầm,  ngáp  giải thích: 
 
“Nghĩ gì thế? Ông chủ của  tối qua  nhầm phòng,   ngủ ở phòng .”
 
“,   xem!” 
 
Hứa Mặc  đầu bỏ !
Vào phòng Dung Thiển , quả nhiên thấy Thẩm Ngật đang ở trong phòng Dung Thiển editor:bemeobosua.
 
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây, toát lên khí chất công sở,   chiếc giường màu hồng như thế ,  thế nào cũng thấy  hợp, vô cùng kỳ cục.
 
“Ông chủ,  tỉnh ?” 
 
Hứa Mặc bước tới, vô thức hạ giọng hỏi.
Thẩm Ngật nhắm mắt, uể oải đáp một tiếng: 
 
“Ừm…”
 
Tinh thần trông    lắm.
 
“Ông chủ,   nấu chút canh giải rượu cho  nhé,  uống  sẽ đỡ hơn.” 
 
Hứa Mặc  xong liền , lúc  khỏi phòng,   thấy Dung Thiển vươn vai   từ phòng Thẩm Ngật.
Hứa Mặc nhớ  phản ứng của   nãy, cảm thấy  vô lễ.
 
Nghĩ kỹ , cho dù họ thật sự ngủ cùng , cũng chẳng  gì lạ.
Ông chủ của   đang ở độ tuổi sung mãn,   thích  ở ngay bên cạnh,  ai cũng sẽ  d.ụ.c vọng thôi.
 
Thế là,   quyết định xin  Dung Thiển: 
 
“Cô Dung,  xin  nhé,   phản ứng  mạnh, hy vọng cô đừng để bụng.”
 
“Có gì mà  để bụng?” 
 
Dung Thiển căn bản  cùng tần  với  .
Hứa Mặc  : 
 
“Ừm, cô  để bụng là  ,    nấu canh giải rượu cho ông chủ đây.”
 
“Đi .” 
 
Mặc dù Dung Thiển  ngủ  mấy tiếng, nhưng ở trong phòng Thẩm Ngật, cô  ngủ  ngon.
 
Đặc biệt là ga trải giường  mùi hương mát lạnh   Thẩm Ngật, cứ như    ở bên cạnh, ngủ  yên tâm.