Chương 77: Cậu   tại   đ.á.n.h   (2)
 
Lâm Kiệt bước tới, dừng  phía  Thẩm Ngật, giữa hai  chỉ cách  một bước chân.
Thẩm Ngật   ,  đó, giơ tay tát cho   một cái, Lâm Kiệt sững sờ  yên.
 
Phát tát  Thẩm Ngật dùng mu bàn tay đánh,   mặt  biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng  chút gợn sóng, động tác dứt khoát và gọn gàng, như thể đ.á.n.h   là chuyện đương nhiên.
 
Trong một ngày, liên tiếp  ăn hai cái tát,  còn mỗi  một bên mặt, Lâm Kiệt bao giờ từng  chịu sự ấm ức ?
    dám bộc lộ , chỉ nghiến răng, hàm răng c.ắ.n chặt, nét mặt  vặn vẹo và co giật.
 
“Cậu   tại   đ.á.n.h  ?”
 
Thẩm Ngật   trông  đáng sợ, khóe miệng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng, tất cả đều toát lên vẻ tàn nhẫn đừng đến gần , nếu   sẽ ch.ết  thảm.
 
Nếu Dung Thiển ở đây, cô sẽ thấy Thẩm Ngật lúc tức giận trông như thế nào.
 
“Vì cờ bạc.” 
 
Lâm Kiệt  tình nguyện ,   lau khóe miệng, phát hiện  m.áu,   là do  đánh,  là do   tự c.ắ.n răng.
Thẩm Ngật trả lời  : 
 
“Cậu  sai , cái tát , là hậu quả cho việc   x.úc p.hạ.m cô .”
 
Lâm Kiệt khựng ,  ? Vậy là, lúc đó    thấy hết ?
 
“Vậy là,  rõ ràng ,   đ.á.n.h là , nhưng  vẫn tát  một cái ?” 
 
Lâm Kiệt  khẩy một tiếng, giữa lời , toát lên sự thất vọng, cùng với, sự khinh thường đối với Thẩm Ngật.
 
Lâm Kiệt tưởng Thẩm Ngật sẽ bao che cho  ,  ngờ,    còn   bênh vực  phụ nữ đó.
 
“ nhắc  một câu, cô     mà   thể động , nếu , hậu quả   gánh nổi .” 
 
Thẩm Ngật cảnh cáo  .
Lâm Kiệt siết chặt nắm đấm,    cam lòng,  cam lòng…
 
“Lúc chiếc xe đó lao về phía , tại    tránh?”
 
Thẩm Ngật  đến bàn  việc  xuống, ngước mắt   , ánh mắt sắc bén đè nặng khiến Lâm Kiệt khó thở editor:bemeobosua.
Thẩm Ngật  tiếp: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-77-2.html.]
 
“Là   ch.ết,  là chắc chắn,  nhất định sẽ cứu ?”
 
“Không !” 
 
Lâm Kiệt vội vàng phủ nhận,   giải thích: 
 
“Chỉ là  dọa sợ,  cử động  chân.”
 
“Thì  là .” 
 
Thẩm Ngật gật đầu,   là   tin   tin, tóm , trong lòng đang nghĩ gì,  ai  thể đoán .
Thẩm Ngật lấy  một tấm ảnh ném lên bàn, hỏi  : 
 
“Người    gặp bao giờ ?”
 
Lâm Kiệt liếc  một cái, một tia sáng khác lạ nhanh chóng lướt qua đáy mắt,  ,    ảnh của  Mỹ tên Thomas đó?
 
“Không,  quen.” 
 
Cậu  lắc đầu, vẻ mặt tỏ  ngơ ngác.
Thẩm Ngật   mắt  ,  đó,  lấy  một tấm ảnh khác: 
 
“Vậy  ,  quen chứ?”
 
Lâm Kiệt căng thẳng nuốt nước bọt, hỏi: 
 
“Anh  là ai?”
 
Thẩm Ngật   một cái tên: 
 
“Em trai cùng cha khác  của , Thẩm Phong Nhiên.”
 
Trong phòng bên , Dung Thiển lười biếng  úp sấp  giường, đột nhiên, cô như  bệnh nặng bỗng bật dậy, xoay   thẳng lên!
 
Dung Thiển thốt lên kinh ngạc: 
 
“Hình như  nhớ , Thẩm Ngật suýt gặp chuyện là  lúc nào !”