Chương 8: Vậy cô  thể dạy  ? (1)
 
Sau khi an  trở về phòng, Dung Thiển mới hỏi  bé:
 
 “Người  nãy là ai?”
 
“Mẹ .” 
 
Thẩm Ngật buồn bã đáp.
 
Dung Thiển  quá kinh ngạc, cô  đoán  . Cậu bé và   nét giống , nhưng khuôn mặt   của  bé chắc chắn giống cha hơn. Dung Thiển  gặp Thẩm Ngật lúc trưởng thành, nên  cần đoán cũng  cha  bé trông như thế nào.
 
Tuy nhiên, Dung Thiển cảm thấy  điều kỳ lạ: nếu đó là   bé, tại  hai ngày nay bà  hề đến thăm ?
 
Theo những gì Dung Thiển tìm hiểu, Thẩm Ngật di cư sang nước ngoài cùng gia đình năm sáu tuổi. Cha  bé là editor:bemeobosua một ông trùm thương mại, một  giàu . Thẩm Ngật đương nhiên là một thiếu gia, lẽ    hưởng cuộc sống nhung lụa,  cưng chiều.
 
Thế nhưng,  hai ngày tiếp xúc, Dung Thiển   cảm thấy như .
 
Môi trường ở đây quá ngột ngạt, ch.ết ch.óc,  hề  chút sức sống nào. Lịch trình hàng ngày của  bé cũng   là thứ một  bình thường  thể chịu đựng . Cảm giác như  bé đang  gi.am c.ầm trong lồng sắt,  ràng buộc,   chút tự do nào.
 
Dung Thiển  lau tóc  hỏi bâng quơ: 
 
“Em và  em, quan hệ   ?”
 
Cậu bé cúi đầu, một lúc lâu  mới : 
 
“Bà   một  đàn ông c.ưỡng h.iếp và sinh  . Mỗi   thấy khuôn mặt  của , bà  chỉ  b.óp ch.ết .”
 
Động tác lau tóc của Dung Thiển khựng . Cô kinh ngạc   bé, trong lòng chỉ thoáng qua một ý nghĩ: Cậu bé   trải qua những gì?
Nửa đêm, Dung Thiển   ghế sofa, trằn trọc   ngủ . Cô dứt khoát mở mắt  trần nhà ngẩn .
 
Qua hai ngày tiếp xúc với Thẩm Ngật nhỏ tuổi , Dung Thiển phát hiện  bé  xu hướng t.ự k.ỷ nhẹ: trầm lặng, ít  và  . Điều  khiến Dung Thiển  khỏi nhớ đến Thẩm Ngật khi trưởng thành: lịch thiệp, nho nhã, phong độ, ôn hòa và khiêm tốn.
 
Dung Thiển thật khó tưởng tượng, Thẩm Ngật hiện tại  trải qua một quá trình trưởng thành như thế nào mới  sự  đổi lớn đến ?
 
Nghĩ đến đây, Dung Thiển  dậy,  đến mép giường,  Thẩm Ngật đang say ngủ. Lông mày  bé khẽ nhíu , tay nắm chặt chăn, dường như đang gặp á.c m.ộng, ngủ   yên.
 
Mặc dù    bé  trải qua những gì ở cái tuổi nhỏ , nhưng Dung Thiển  thể thấy rõ, quá khứ của  bé là một mảnh thiếu sót.
 
Dung Thiển nghĩ, cô nên  điều gì đó, nếu  kéo dài, cô  dám tưởng tượng  bé sẽ trở nên thế nào…
Sáu giờ sáng, Thẩm Ngật thức dậy đúng giờ. Vừa mở mắt,  bé lập tức  về phía ghế sofa. Thấy Dung Thiển   ở đó,  hoảng hốt, bật dậy ngay!
 
Sau đó,   thấy giọng Dung Thiển vọng  từ phía  ghế sofa: 
 
“Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-8-1.html.]
 
Thẩm Ngật bước tới, thấy Dung Thiển đang  sấp  sàn nhà, chống đẩy. Thẩm Ngật cau mày hỏi cô: 
 
“Cô đang  gì?”
 
“Chống đẩy chứ gì. Hai ngày nay  vận động, x.ương c.ốt chị cứng hết .” 
 
Dung Thiển   xong cái cuối cùng,   dậy,  giãn cơ,   với  bé:
 
 “Em cũng qua đây  cùng chị . Đừng chỉ lo học, cơ thể cũng  tập luyện. Em   Đức - Trí - Thể - Mỹ - Lao  là gì ?”
 
Cậu bé lộ vẻ khó khăn, :
 
 “Không  .”
 
“Chị  là  em ít tập luyện . Nhìn dáng  em xem, yếu ớt, ốm yếu. Đừng sợ đổ mồ hôi, đổ mồ hôi  !” 
 
Dung Thiển  cho  bé từ chối, kéo  bé tập luyện. Thế là, sáng sớm,  bé  đổ mồ hôi đầm đìa.
 
Thẩm Ngật mệt đến mức  bệt xuống đất, thở dốc. Ngước lên,  thấy Dung Thiển đang đấm,  đ.á cao, động tác  chiêu  thuần thục. Có thể thấy, công phu quyền cước của cô  giỏi.
 
Sau khi bình tĩnh , Thẩm Ngật hỏi cô: 
 
“Cô  giỏi đ.á.n.h  ?”
 
“Đương nhiên . Chị đây là  năng về tán thủ, quyền , và võ thuật đối kháng. Chỉ khi bản  trở nên mạnh mẽ, mới  thể bảo vệ những  xung quanh,” 
 
Dung Thiển tự hào .
Thẩm Ngật trầm tư. Chưa từng  ai  với  bé những lời , cũng  từng  ai bảo  bé rèn luyện thể chất.  lúc ,  Dung Thiển ,  bé  nảy sinh ý   đổi.
 
“Vậy cô…”
 
“Sao?”
 
Thấy  bé ngập ngừng, Dung Thiển thu nắm đ.ấm , chờ   tiếp.
Thẩm Ngật dũng cảm  thẳng  mắt cô:
 
 “Vậy cô,  thể dạy  ?”
 
“Được chứ!” 
Dung Thiển  sảng khoái đồng ý. Cô coi như nhận một đồ ,    thể g.i.ế.c thời gian,  còn quá nhàm chán nữa.
 
Sau đó, trừ những lúc  gia sư, trong  thời gian    khác, Dung Thiển  chạy tới bầu bạn với  bé.
 
Dung Thiển  chơi cờ vây với  bé vài ván,  nào cũng thua. Cứ thua là Dung Thiển     mẩy, nhưng tính ham mê  lớn, càng thua càng  chơi! Mãi  Thẩm Ngật  cố tình thua, Dung Thiển mới vui vẻ đắc ý suốt cả ngày.