Chương 82:  thấy  hợp  khiêng  hơn (1)
 
Tầng hai một mảnh hỗn độn, khói đặc bao trùm, Dung Thiển  sặc một cái, cô  quanh, phát hiện  thấy bóng dáng Thẩm Ngật.
 
Trong tình huống , Dung Thiển cũng  thể lớn tiếng gọi , nếu hít  quá nhiều khói, e rằng  tìm thấy , cô  gục ngã  .
 
Từ xa, Dung Thiển đột nhiên thấy  một  dường như đang   một chiếc ghế sô pha đổ.
 
Người đó  lưng  với cô, mặc một bộ vest đen, là Thẩm Ngật!
Dung Thiển vội vàng chạy nhanh đến, kết quả  thấy đối phương, mới phát hiện nhận nhầm ,   Thẩm Ngật, mà là Hà Tích Thành.
 
Hà Tích Thành  thương ở bụng, lúc  đang chảy m.áu,   thở hổn hển,  ở đây chuẩn  chờ cứu hộ, kết quả,  đợi   cứu hộ,  đợi   phụ nữ tên Dung Thiển .
 
“Ồ, tìm nhầm  .” 
 
Dung Thiển phát hiện tìm nhầm, cũng  thèm quan tâm đến  ,  dậy bỏ .
Hà Tích Thành kéo tay cô , thở dốc, yếu ớt  với cô: 
 
“Cô, cô cứ thế mà  ?”
 
“Không thì ? Anh tưởng  đến cứu  ?” 
 
Dung Thiển  vô tình.
Hà Tích Thành  khổ sở: 
 
“Cô Dung,    gì cô ? Sao cô   địch ý lớn như  với ?”
 
“Không .” 
 
Thái độ Dung Thiển vẫn  lạnh lùng, nhưng vì  tìm thấy bóng dáng Thẩm Ngật, Dung Thiển đành  hỏi  : 
 
“Có thấy Thẩm Ngật ?”
 
Ánh mắt Hà Tích Thành tối sầm : 
 
“Thì , cô đến cứu  …”
 
“Đừng kéo dài thời gian nữa, mau  cho  ,   thấy   ?” 
 
Dung Thiển   thời gian lãng phí với  .
Hà Tích Thành ngẩng đầu  cô, : 
 
“Cô đỡ  dậy,  sẽ  cho cô .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-82-1.html.]
“Không  sớm!”
 
Dung Thiển thấy vết thương của   m.áu chảy  ngừng, liền tìm vài chiếc khăn tay trắng gần đó buộc thành dải dài, dùng  băng gạc cầm m.áu, quấn một vòng quanh eo   siết chặt .
 
Mắt Hà Tích Thành luôn  chằm chằm  cô, cô  chuyên tâm, bình tĩnh và ung dung,  mặt cô,  thấy chút hoảng loạn nào.
 
“Xong .” 
 
Làm xong biện pháp sơ cứu đơn giản, Dung Thiển liền dìu    dậy editor:bemeobosua.
 
Hà Tích Thành  thể tự   dậy, nhưng thấy Dung Thiển đỡ ,   cố tình giả vờ yếu ớt, cả  dựa  Dung Thiển.
Tay   còn đặt  eo cô, ôm   mật.
 
“  , nếu    vững , thì ngoan ngoãn đợi cáng đến khiêng  .” 
 
Dung Thiển   ném   xuống đất, Hà Tích Thành cứ đè lên cô như , Dung Thiển cảm thấy như  đang kéo một cái xác nặng trịch .
 
Hà Tích Thành ghé sát tai cô, hạ giọng : 
 
“  thích,  cô đỡ ư”
 
“ thấy  hợp  khiêng  hơn.”
 
Lúc  phía  truyền đến một giọng đàn ông lạnh lùng và trong trẻo, cắt ngang lời  , đồng thời, Hà Tích Thành cảm thấy   túm lấy cổ áo ,  thô lỗ đẩy    khỏi  Dung Thiển.
 
Vừa lúc Dung Thiển lúc  cũng buông tay, Hà Tích Thành   vững ngã xuống, vô tình chạm  vết thương, Hà Tích Thành đau đến nhe răng nhếch mép.
 
“Thẩm Ngật!”
 
Dung Thiển cũng  thấy tiếng,  đầu  , phát hiện là Thẩm Ngật, mừng rỡ, liền quên mất Hà Tích Thành.
 
Thấy   ngã, Dung Thiển cũng chỉ khách sáo  một câu xin , đ.á.n.h giá Thẩm Ngật từ  xuống  một lượt, tuy  thấy vết thương, nhưng cô vẫn căng thẳng hỏi: 
 
“Sao ? Cậu   chứ?”
 
“Đừng lo lắng,   .” 
 
Thẩm Ngật xoa đầu cô,  dịu dàng.
Như thể  đàn ông   mặt lạnh như băng,  biểu cảm đẩy Hà Tích Thành    là  .
 
Dung Thiển hỏi  : 
 
“Vừa  rốt cuộc  xảy  chuyện gì?”