Chương 86:  xuyên qua thời gian để tìm  (2)
 
Phòng lúc  đột nhiên  đẩy , Dung Thiển  đắc ý bước . Thẩm Ngật sững sờ.
 
“ còn   nha, thế nào? Thấy , bất ngờ  kinh ngạc ?” 
 
Cô dang hai tay,  hiệu với  : 
 
“Còn ngây  đó  gì? Qua đây để  ôm một cái nào!”
 
Trên mặt Thẩm Ngật  khỏi hiện lên nụ , ngay cả lá thư trong tay cũng  cần nữa,   mừng rỡ bước nhanh về phía cô!
 
Chỉ là ngay khoảnh khắc sắp chạm  cô, Dung Thiển liền biến mất  mắt  ...
Nụ  nơi khóe môi Thẩm Ngật lập tức cứng .
 
Cậu   quanh, phát hiện cửa  đóng chặt, lá thư   im lìm  tấm t.h.ả.m trải sàn.
 
Thẩm Ngật  khỏi  khổ,  ngờ cô  ,    xuất hiện ảo giác .
 
Cậu   về,  xổm xuống nhặt lá thư lên.
 lúc  dậy, mắt   đột nhiên tối sầm, cảm giác chóng mặt bất chợt ập đến, khiến   thấy trời đất  cuồng, Thẩm Ngật vội vàng vịn lấy ghế!
 
Bàn tay   ấn chặt  ghế  mạnh, bàn tay quá trắng,  thể  rõ gân xanh  mu bàn tay, các đầu ngón tay   đều trắng bệch, cho thấy sự khó chịu editor:bemeobosua.
 
Thẩm Ngật nhắm mắt , hít sâu một , mới vịn  ghế  dậy, nhưng cơn đau đầu như búa bổ, vẫn khiến   đau khổ  thở nổi, vội vàng mở ngăn kéo, tìm thấy t.h.u.ố.c giảm đau,   đổ hai viên t.h.u.ố.c  miệng nuốt xuống.
 
 cơn đau đầu, vẫn  thuyên giảm.
Thẩm Ngật hai tay vịn  bàn, bờ vai phập phồng theo nhịp thở gấp gáp.
 
Một lúc lâu, mới  thấy   khàn giọng lầm bầm:
 
“A Thiển, cô  , sự chờ đợi vô định, giày vò đến mức nào …”
 
Và khi Thẩm Ngật  câu , Dung Thiển ở phía bên ,  sớm xuyên  trở về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-86-2.html.]
Khoảnh khắc đèn flash của máy ảnh lóe lên, Dung Thiển liền nhắm mắt .
 
Có kinh nghiệm từ mấy  , Dung Thiển  nhanh mở mắt , phát hiện đập  mắt, là hơn chục cảnh sát vũ trang đang cầm s.úng, chĩa thẳng  cô.
 
Nói chính xác hơn, là chĩa   đàn ông đeo mặt nạ đầu lâu đang khống chế cô.
Dung Thiển  trở về, trở về vài phút  khi cô nhảy lầu.
 
Cổ cô   đàn ông mặt nạ đầu lâu siết chặt, khẩu s.úng của   vẫn chĩa  đầu cô, tòa nhà bỏ hoang vẫn cũ kỹ như , trong  khí lơ lửng những hạt bụi.
 
Sau khi sống trong biệt thự sang trọng của Thẩm Ngật một thời gian, đột nhiên  thấy  cảnh , Dung Thiển nhất thời  thể thích nghi .
 
“Sống ch.ết đến nơi , cô còn    là ai ?”
 
Người đàn ông mặt nạ đầu lâu  câu , giọng điệu mang theo một chút giễu cợt.
 
Dung Thiển nhớ ,  đây khi    khống chế, cô quả thật  hỏi   rốt cuộc là ai, và lúc đó    trả lời cô một câu như .
Khoảnh khắc  thấy giọng  , Dung Thiển phát hiện, đây căn bản chính là giọng của Lâm Kiệt!
 
Dung Thiển  may mắn, may mắn là  xuyên qua, nếu , cho dù   chủ động    là Lâm Kiệt, Dung Thiển cũng     là ai, đến lúc đó nếu    tức giận, một phát s.úng nổ tung đầu, thì oan ức quá!
 
Dung Thiển bình tĩnh  với  : 
 
“   là ai.”
 
“Sao cơ? Vậy cô  xem,  là ai?”
 
Người đàn ông mặt nạ đầu lâu  hiểu  cô đột nhiên như biến thành một  khác, dù ,   chĩa s.úng  đầu cô, dường như chỉ cần cô  sai, sẽ lập tức nổ s.úng.
 
Dung Thiển nguy nan  loạn, cô điềm tĩnh : 
 
“Nếu  đoán  sai, tên của , là Lâm Kiệt.”
 
Dung Thiển cảm nhận rõ ràng, khi lời cô  dứt,  đàn ông rõ ràng  sững sờ một chút.
Điều  cũng chứng minh, Dung Thiển  đoán đúng.