Chương 87: Giá như     nhầm đường (2)
 
Lâm Kiệt  khẽ  thành tiếng,    Dung Thiển : 
 
“Cứu   ư?  thấy, cô nên tự cứu lấy  thì hơn.”
 
Lâm Kiệt , m.áu bắt đầu trào  từ miệng  .
Đồng tử Dung Thiển đột nhiên co , cô bảo cảnh sát vũ trang đang đè   lập tức nới lỏng, Dung Thiển cố gắng đỡ   dậy, định cầm m.áu cho  , cô hốt hoảng : 
 
“Rốt cuộc  nhóc   uống cái gì!”
 
“Xem ,  tát  một cái năm đó, quả thật là cô…” 
 
Lâm Kiệt   nhẹ nhàng,    nhiều năm   như ,  ngờ, một kẻ súc sinh như  , cuối cùng   thể ch.ết trong vòng tay một  phụ nữ editor:bemeobosua.
 
Hắn  lạnh lùng vô cảm cả đời, cuối cùng,  vì  thấy hai chữ “ nhóc” mà phá vỡ sự phòng thủ.
Năm đó, giá như     nhầm đường, thì   mấy…
 
“Anh cố gắng chịu đựng một chút, xe cứu thương sắp đến !” 
 
Mắt Dung Thiển rưng rưng, vẻ mặt cô  lo lắng.
Lâm Kiệt   đưa tay chạm  mặt cô, nhưng   thực sự  còn sức nữa: 
 
“Không ngờ,  đời , vẫn   rơi nước mắt vì …”
 
“Khụ khụ!”
 
M.áu chảy ngày càng nhiều, Lâm Kiệt    chống đỡ đến giới hạn,   sặc một  mạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Thiển,  khi trút  thở cuối cùng,    với cô một câu cuối cùng .
 
“Cẩn thận, Thẩm Phong Nhiên…”
 
Nói xong, tay   buông xuống,   thậm chí còn  nhắm mắt , đồng tử mở to, mắt tràn đầy tia m.áu đỏ ngầu giãy giụa, khoảnh khắc cuối cùng  khi ch.ết,    cam lòng…
 
 tay   ngay khoảnh khắc buông xuống,   Dung Thiển đỡ lấy.
 
Dung Thiển cúi đầu, im lặng, cho đến khi cảnh sát vũ trang đến kéo xác Lâm Kiệt , cho đến khi Triệu Kỳ Quang và Tạ Đông đến gọi cô, Dung Thiển mới hít sâu một , điều chỉnh cảm xúc  dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-87-2.html.]
 
“Xe cứu thương! Xe cứu thương ? Mau khiêng cáng lên đây!”
 
Tạ Đông thấy Dung Thiển   đầy m.áu và vết thương,   nên lời vì lo lắng và hoảng hốt.
 
Triệu Kỳ Quang thấy cô thẫn thờ,  đỡ cô một tay, nhưng  Dung Thiển từ chối.
 
“Còn chịu  ? Ngồi xuống đợi , bác sĩ và y tá sẽ lên ngay.” 
 
Tạ Đông  lo lắng.
Dung Thiển lắc đầu,  với họ: 
 
“  , hiện trường giao  cho các  xử lý,  còn  chút chuyện,   đây.”
 
“Ê! Vết thương   cô” 
 
Tạ Đông  gọi cô , nhưng Dung Thiển cứ như   chuyện gì,   nhanh.
Tạ Đông đều ngây , cô   như đang chơi đùa ? Bị thương nặng như thế, cô  còn   nữa?
 
“Tạ Đông,  qua đây một chút.”
 
Một cảnh sát vũ trang cầm s.úng lúc  vẫy tay với Tạ Đông,  hiệu    qua, Tạ Đông bước tới: 
 
“Lão Tề,  ?”
 
“Có vài điều,  nghĩ, cần thiết   với , là về cảnh sát Dung.”
 
Cảnh sát vũ trang  gọi là Lão Tề tên là Tề Lỗi,    chứng kiến  bộ quá trình, và, camera đeo   đều  ghi .
 
Anh  cảm thấy, cuộc đối thoại giữa cảnh sát Dung và tên tộ.i ph.ạm ,   nhiều điểm kỳ lạ.
 
Lông mày Tạ Đông nhíu , cảnh sát  đang xử lý hiện trường,    Lâm Kiệt đang  khiêng  một túi nhựa đen.
 
Cậu   đến chậm một bước,   thủ lĩnh của băng nhóm   ch.ết như thế nào.
 
Vừa lúc,   cũng  ,   ở đây, rốt cuộc  xảy  chuyện gì?