Chương 95: Thẩm Ngật, hình như em nhớ   (1)
 
Chuyến  Hong Kong   của Lục Hoài Ngật, là   sự chuẩn  kỹ lưỡng.
 
Cậu  tha thiết đề xuất với Từ Dương một nhà hàng  nổi tiếng,    lịch sử bảy mươi năm, nhiều ngôi  Hong Kong nổi tiếng đều  từng ăn ở nhà hàng đó, là một địa điểm nhất định  ghé thăm khi đến Hong Kong.
 
Từ Dương thì  ý kiến, vì    đề xuất mạnh mẽ như ,  thì  thôi.
 
Nhà hàng cơ bản giống như Lục Hoài Ngật mô tả, cổ kính và truyền thống,  bước , một cảm giác đậm chất lịch sử và thời đại liền ập đến.
 
Nhà hàng  quả thật  lâu đời, và để duy trì phong cách của nhà hàng, họ chỉ thêm  một  yếu tố hợp thời đại mới  cơ sở ban đầu.
 
Lục Hoài Ngật   nhà hàng, điện thoại  chụp ảnh  ngừng, trong  mấy , chỉ    trông giống một du khách.
 
Trên tường nhà hàng treo khắp nơi  nhiều ảnh của các ngôi ,  cả những  nổi tiếng và  nổi tiếng,  nước ngoài cũng  ít.
 
Dung Thiển ban đầu chỉ giữ tâm lý xem cho vui,   hành lang nổi tiếng nhất của nhà hàng, nơi treo đầy ảnh,  đặt tên là “Thời Gian”.
 
Kết quả khi  đến cuối hành lang, cô  thấy một bức ảnh đen trắng.
Người đàn ông trong ảnh mặc vest đen,   chỉ lộ nửa mặt nghiêng, nhưng chỉ với nửa mặt nghiêng đó,   đến kinh ngạc.
 
Đường nét  thể chê   , xương hàm, yết hầu,  chi tiết đều  hảo đến cực điểm. Khiến    khỏi nín thở, sợ  kinh động đến nam thần trong bức ảnh , thậm chí cảm thấy  thêm một  nữa cũng là một sự báng bổ.
 
Người đàn ông trong bức ảnh ,  ai khác, chính là Thẩm Ngật.
Dung Thiển  ngờ  thấy ảnh Thẩm Ngật ở đây, coi như là một niềm vui bất ngờ  editor:bemeobosua.
 
Chỉ là   mới gặp cách đây hai ngày, giờ   treo  bức tường đầy tính lịch sử , khiến Dung Thiển  một cảm giác hoang mang khó tả.
 
Dung Thiển  chằm chằm  bức ảnh  lâu, ngay lúc cô theo bản năng đưa tay lên chạm , một giọng  đàn ông vang lên phía , với chất giọng Hong Kong  chuẩn: 
 
“靓女 (lýng nử - cô gái xinh ),   chạm  ảnh nhé.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-95-1.html.]
Dung Thiển  đầu , liền thấy đối phương là một  đàn ông trung niên, vẻ ngoài  hiền lành,  trang phục, giống như tổng giám đốc của nhà hàng.
 
“Xin .” 
 
Dung Thiển vội vàng xin .
Người đàn ông trung niên  xua tay: 
 
“Không ,  cần xin , nhiều khách xem lâu , đều theo bản năng  đưa tay lên chạm .”
 
“Xin hỏi ông là?” 
 
Lúc  Dung Thiển mới hỏi ông .
Người đàn ông trung niên vội vàng giới thiệu: 
 
“À,  là ông chủ của nhà hàng ,  họ Trần, cô  thể gọi  là ông chủ Trần.”
 
Ông chủ Trần nhiệt tình hiếu khách, bình thường thích nhất là  dạo trong nhà hàng, trò chuyện với những vị khách đến từ khắp nơi.
 
“Ông chủ Trần    trong bức ảnh  là ai ?” 
 
Dung Thiển chỉ  ảnh Thẩm Ngật hỏi ông .
Ông chủ Trần  gật đầu: 
 
“Đương nhiên  , giới trẻ bây giờ,   còn mấy   đến  ,   tên là Ngụy Long, là một siêu  nổi tiếng  cầu  thời đại đó, từng gây  cảnh vạn  đổ  đường, chỉ để  thấy   một ,     kinh ngạc một thời đại, cũng đại diện cho một thời đại.”
 
Ông chủ Trần vô cùng cảm khái, suy nghĩ dường như   về quá khứ.
 
Dung Thiển  bức ảnh, hỏi ông : 
 
“Ảnh của  , chỉ  một bức  thôi ?”
 
“Không , ảnh của   còn nữa.”