Chương 99: Dù    ở bên em, em vẫn  thể sống   (2)
 
Từ đó, Hà Tích Thành kết thúc vai diễn của  trong vở kịch , lui về hậu trường...
 
Buổi tối trở về khách sạn, là Diêu Na và Tông Vũ Đường đích  đưa cô đến tận cửa khách sạn, Dung Thiển vẫy tay chào tạm biệt họ,  về phòng nghỉ ngơi.
 
Sau khi tắm rửa xong, Dung Thiển   giường, trằn trọc,  cách nào cũng  ngủ .
Cô nhớ  những lời Diêu Na   với cô  khi rời nhà hàng.
 
Lúc đó, Diêu Na nhận lấy một chiếc cặp từ tay Tông Vũ Đường, lấy  một xấp tài liệu từ trong cặp, đó đều là giấy tờ nhà đất, cổ phiếu công ty, cùng với quyền sở hữu hợp pháp của  ít đồ sưu tầm, tùy tiện lấy một thứ  bán đấu giá, giá thấp nhất cũng là mấy chục triệu.
 
Cô  : 
 
“Cô Dung, những thứ , đều là Thẩm Ngật bảo chúng  giao cho cô.”
 
Dung Thiển lúc đó   kinh ngạc, tên Thẩm Ngật đó,  để  cho cô một khối tài sản lớn đến  ?
Dung Thiển thà ch.ết cũng  !
 
“Cô Dung, cô cứ nhận , Thẩm Ngật  tài sản  đếm xuể, ngoài việc quyên góp cho các tổ chức từ thiện, phần lớn   đều để  cho cô.” 
 
Khi Diêu Na  lời ,  mặt cô   vẻ buồn bã rõ rệt.
 
“Anh     thể ở bên cô, nhưng mặc dù ,   vẫn  cố hết sức , mang đến cho cô một cuộc sống sung túc,  lo cơm áo gạo tiền.”
 
“Như , dù    ở bên cô, cô vẫn  thể sống  ...”
 
Lời của Diêu Na vẫn còn văng vẳng bên tai, Dung Thiển nhắm mắt , nhưng nước mắt vẫn  ngừng tuôn  khỏi khóe mắt, Dung Thiển vùi mặt  gối.
 
Ban đầu chỉ là rơi nước mắt, nhưng dần dần, cô  nhịn  mà bật .
 
Dung Thiển  bao giờ  đau khổ như lúc ,  đến nghẹn ngào thút thít,  đến thương tâm  ch.ết.
 
Tên ngốc đó, tại   ngốc đến thế? Tại ,   nhiều chuyện vì cô đến ...
 
“Chị Dung,  hôm nay chị  đeo kính râm ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-99-2.html.]
Buổi sáng, mấy  đến quán  trong khách sạn ăn sáng, thấy Dung Thiển đeo ba lô, đeo kính râm  tới, Trương Hạo  khỏi hỏi một câu.
 
“Đeo để    ?” 
 
Dung Thiển cứng miệng, cô sẽ   là vì tối qua   cả đêm, khiến mắt sưng húp editor:bemeobosua.
Trương Hạo  ,  hỏi cô: 
 
“Chị Dung,  giọng chị  cũng kỳ lạ ? Tối qua chị,  lẽ là   ?”
 
Trương Hạo cũng chỉ tiện miệng  , dù ,   quen Dung Thiển lâu như ,  từng thấy cô . Có thể , Dung Thiển là  sắt đá nhất trong  những    quen!
 
“Cậu mới  ,  cảm cúm   ?” 
 
Giọng điệu Dung Thiển càng gắt gỏng, càng chứng tỏ cô đang chột .
Điểm , ngay cả Trương Hạo  ở bên cô lâu cũng  , nhưng nếu lúc  Thẩm Ngật  mặt,    thể   ngay, Dung Thiển đang cố chấp ngụy biện.
 
Trương Hạo còn tưởng cô hôm nay tâm trạng  , nên cũng  dám  chuyện với cô  thời điểm nhạy cảm .
 
Dung Thiển  xuống,  chuẩn  ăn sáng, ánh mắt liếc qua vô tình, cô  thấy một ông lão mặc Đường phục chống gậy bước  khỏi khách sạn.
 
Lúc , ông lão đó còn  đầu  trái   một cái, như thể xác nhận   ai theo dõi , mới yên tâm rời .
 
Đồng tử Dung Thiển đột nhiên mở to, cô  phắt dậy, hô lên: 
 
“Mộ Triều Tuyết!”
 
“Cái gì cái gì?” 
 
Lục Hoài Ngật giật , vẻ mặt   ngơ ngác.
Không đợi mấy  họ phản ứng kịp, Dung Thiển xách túi lên, liền nhanh chóng đuổi theo!
 
Kết quả,   khỏi cửa khách sạn, một chiếc xe tải liền lao thẳng về phía cô, tiếng còi chói tai vang lên, Dung Thiển    thể tránh , nhưng cô  tránh, mà  yên tại chỗ, nhắm mắt .
 
Bởi vì,  một , cho dù  liều cả mạng sống, cô cũng   gặp  ...