Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:41:59
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đó cô rõ t.a.i n.ạ.n mà là gì.

 

Cho tới bây giờ mới hiểu, màn t.a.i n.ạ.n đó, cô cũng ở trong đó.

 

Vậy thì, Tưởng Xuyên là cô ?

 

Biết lúc nào?

 

Tào Thịnh Tần Đường, một việc nên từ . Năm đó xử lý những việc t.a.i n.ạ.n đó quả thực thực đơn giản như .Cái c.h.ế.t của Lâm Hạo là mộtnguyên nhân, khi đó đang nhiệm vụ, đó là một điều bất trắc, Tưởng Xuyên quả thật trách nhiệm, một vụ án lớn như , nếu như Lâm Hạo chết, chừng năm đó phá án.

 

Kết quả ai ngờ .

 

Tai nạn đó thể xử phạt Tưởng Xuyên, nhưng vẫn hủy bỏ cảnh tịch, cấp tạo áp lực, hơn nữa phận Tưởng Xuyên điều tra, Tào Thịnh và Hàn Thành cách nào, đành theo ý tứ cấp .

 

Về phần cha Tần Đường can dự tạo áp lực , cũng rõ .

 

Lính của ai đó đau lòng.

 

Tào Thịnh và Hàn Thành là thật sự thương cấp của , năng lực việc của Tưởng Xuyên mạnh, nếu còn cách nào khác, hai họ giữ bao.

 

Tào Thịnh uống mấy ngụm cà phê, trả lời chút cẩn trọng:" Ừm, quan hệ với chuyện đó."

 

Tần Đường trong chốc lát, trong lòng đoán , gặng hỏi thêm nữa.

 

Tào Thịnh lên:" nhé."

 

...............

 

Sẩm tối, Lộ Toa gặp Đỗ Tân, hai trông vẻ thoải mái.

 

Tào Thịnh phân phó thuộc hạ tới gần, loáng thoáng thấy âm thanh cự cãi của hai .

 

Sắc mặt Lộ Toa lạnh nhạt Đỗ Tân:" Học tỷ, tiền chị cầm , lúc mới sợ, quá muộn ?"

 

Đỗ Tân ngừng hối hận, đó Tần Đường thăm dò cô , cô vẫn luôn cảm thấy bất an. Chắc chắn Tần Đường sợi dây chuyền là hàng thật, một món lớn như qua tay cô , cô nhất thời quỷ ám, chuyện sai lầm. Càng tiêu nhiều tiền, càng trống rỗng và sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt, cô trả tiền cho Lộ Toa, nhưng Lộ Toa đồng ý.

 

Lên thuyền giặc , còn đường rút lui ở chứ.

 

Sắc mặt Đỗ Tân tái nhợt:" sẽ , nhưng sẽ bao giờ việc nữa....."

 

Lộ Toa lạnh:" Điều phục thuộc chị."

 

Đỗ Tân kéo tay cô :" Coi như cầu xin cô, trả hết tiền cho cô, cô giúp một chút, chuyện nữa."

 

Lộ Toa:" thiếu tiền ?"

 

Đỗ Tân c.h.ế.t sững, một câu cũng .

 

Lộ Toa dậy, cúi xuống ," Học tỷ, đừng trách nhắc nhở chị, nếu chị lời, chị và nhà của chị đều sẽ yên , hy vọng chị nhớ rõ."

 

Lộ Toa , Đỗ Tân khổ sở che mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-147.html.]

 

Tào Thịnh nấp trong góc tối.

 

" Lão đại, ghi âm."

 

" Thu hoạch lắm." Tào Thịnh thấy Đỗ Tân dậy rời , híp mắt theo .

 

........

 

Buổi tối, Tần Đường gọi điện cho Tưởng Xuyên.

 

Đợi lâu, mới nhận máy.

 

Giọng Tưởng Xuyên khàn:" Đường Đường."

 

Tần Đường ghế sô pha, kéo một cái gối ôm trong lòng, thanh âm lành lạnh:" thương cho em ."

 

Tưởng Xuyên mím môi:".........."

 

Đoán Tào Thịnh cho cô.

 

gì, Tần Đường cho rằng đuối lý, càng nước lấn tới:" đừng quên, mạng của đều là của em, cơ thể cũng là của em, thương chảy m.á.u đều với em."

 

Tưởng Xuyên khẽ :" Đây một da dày thịt béo, cũng chỉ em yêu thích."

 

" Lộ Toa cũng yêu thích ? Lúc em khỏi Nghĩa Trạm, A Khởi còn cho em , thường xuyên phụ nữ tên tuổi từ thiện đến Nghĩa Trạm, cứ nửa đêm đến gõ cửa phòng ."

 

" A Khởi còn những chuyện ?" Tưởng Xuyên mặt đất, rút điếu t.h.u.ố.c châm.

 

Tào Nham ngủ xe, lúc chuông báo thức tỉnh dậy, thời gian, phát hiện đến phiên , mở cửa xe , cào cào mái tóc, " Đến lượt nghỉ ngơi ."

 

Tưởng Xuyên nhúc nhích, nhả mấy khói," Cậu ngủ tiếp , gọi điện thoại."

 

Tào Nham nhướng mày, chui trong xe.

 

" đang nhiệm vụ ?" Tần Đường hỏi, cô thấy tiếng chuyện của Tào Nham.

 

"Ừm." Tưởng Xuyên nhéo nhéo mi tâm, mấy ngày nghỉ ngơi , vốn phần mệt mỏi, chuyện cảm thấy hiệu nghiệm hơn cả hút thuốc, cứ thế mà luôn mặt đất, ngắm bầu trời đêm ảm đạm.

 

" Bên đó mưa ?"

 

" , Bắc Kinh mưa ?"

 

" Có, từ nãy giờ ."

 

Tần Đường dậy, đến ban công, kéo rèm cửa sổ kính, tay túm lấy bức rèm," Tưởng Xuyên."

 

Tưởng Xuyên trả lời:" Hửm."

 

Tần Đường hỏi:" thích cảnh sát ?"

 

Loading...