Án Đình  thích sự ồn ào của trường , nhưng vì Lê Chiêu,   đến. Anh  lặng lẽ ở một góc khuất, quan sát Lê Chiêu đang  một phân đoạn quảng cáo. Lê Chiêu, với nụ  tươi rói và dáng vẻ hoạt bát, nhanh chóng trở thành tâm điểm của  ánh . Cậu  mặc một bộ quần áo thể thao năng động, mái tóc đen  rối, nhưng vẫn toát lên vẻ  thanh khiết, tràn đầy sức sống.
Sau khi đạo diễn hô "Cắt!", Lê Chiêu lập tức chạy đến bên bàn ăn  chuẩn  sẵn, reo lên vui vẻ khi thấy những món ăn  yêu thích. Cậu  ăn một cách say sưa, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của những  xung quanh. Đồng nghiệp thì luôn ăn kiêng, còn  thì ăn ngấu nghiến. Hành động đó  khiến Án Đình thấy một chút gì đó chân thật,  giả dối.
Án Đình tiến  gần. Sự xuất hiện của  lập tức khiến cả trường  im bặt. Mọi  đều  đến vị Chủ tịch m.á.u lạnh ,  ai dám hó hé một lời. Lê Chiêu đang mải mê ăn,  nhận  sự  đổi  khí xung quanh. Mãi cho đến khi một đồng nghiệp khẽ lay ,  mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to tròn của Lê Chiêu chạm  ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng của Án Đình. Khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng . Một bên là ánh dương chói lóa, một bên là bóng tối u ám. Hai con  tưởng chừng  hề  điểm chung,  gặp  trong một khoảnh khắc định mệnh.
Lê Chiêu  hề sợ hãi. Cậu chỉ thấy  đàn ông  mặt quá gầy, sắc mặt nhợt nhạt, và đặc biệt là món ăn  mặt   vẫn còn nguyên vẹn. Trái tim lương thiện của Lê Chiêu lập tức dấy lên sự lo lắng.
"Chào ," Lê Chiêu lịch sự lên tiếng, nụ  vẫn hiện hữu  môi. "Anh là Án tổng?" Cậu    loáng thoáng về vị Chủ tịch tài phiệt ,   cho là nhà đầu tư chính của bộ phim.
Án Đình khẽ gật đầu, ánh mắt  rời khỏi Lê Chiêu. "Cậu là Lê Chiêu?"
"Vâng, là ," Lê Chiêu trả lời,  chỉ tay  chiếc đĩa thức ăn còn đầy của Án Đình. "Anh  ăn ? Đồ ăn còn nóng hổi . Món  ngon lắm đó!"
Án Đình  đĩa đồ ăn,    Lê Chiêu đang ăn ngon lành. "   khẩu vị."
Lê Chiêu  , ánh mắt lộ rõ vẻ thương cảm. "Ôi, tội nghiệp quá! Anh  bệnh ? Hay là kén ăn? Anh  ăn nhiều  chứ, gầy quá . Đồ ăn ngon thế  mà  ăn thì phí quá!"
Những lời  hồn nhiên, đầy quan tâm của Lê Chiêu khiến Án Đình sững sờ. Chưa từng  ai dám  chuyện với  một cách thoải mái như , càng   ai lo lắng cho  vì chuyện ăn uống. Mọi  xung quanh đều nín thở, nghĩ rằng Lê Chiêu sắp chọc giận "tên điên" Án Đình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-duong-xua-tan-bang-gia/chuong-2-cuoc-gap-go-dinh-menh-anh-sang-cham-vao-bong-toi.html.]
 Án Đình  hề tức giận. Anh chỉ  Lê Chiêu, đôi mắt lạnh lùng bỗng  một chút gì đó dịu . "  thích đồ ăn."
"Thế thì  !" Lê Chiêu kiên quyết. Cậu  dùng đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt, đưa đến miệng Án Đình. "Anh thử miếng  xem ? Ngọt ngọt chua chua, dễ ăn lắm!"
Cả trường  như ngừng thở. Đám  hâm mộ  xem từ xa cũng kinh ngạc tột độ. Dám ép Án tổng ăn? Chuyện  thật  tưởng!
Án Đình  miếng sườn  mặt,   đôi mắt chân thành của Lê Chiêu. Một cảm giác ấm áp lạ lùng lan tỏa trong lòng . Anh há miệng, đón lấy miếng sườn. Vị chua ngọt lập tức kích thích vị giác của . Lâu lắm   mới cảm nhận  mùi vị của thức ăn một cách rõ ràng đến thế.
"Thế nào?" Lê Chiêu hỏi, đôi mắt lấp lánh mong chờ.
Án Đình khẽ gật đầu. "Cũng ."
"Thật ?!" Lê Chiêu reo lên vui vẻ. "Vậy  ăn thêm ! Ăn nhiều  cho khỏe mạnh!" Cậu  tiếp tục gắp thức ăn cho Án Đình,   quên mất  phận và uy quyền của  đàn ông  mặt .
Án Đình  Lê Chiêu, khóe môi khẽ cong lên một nụ  nhạt. Anh  từng nghĩ sẽ  một  như  xuất hiện trong cuộc đời , một   thể khiến thế giới xám xịt của  bỗng chốc  thêm màu sắc. Anh nghĩ, gặp gỡ Lê Chiêu là điều may mắn nhất cuộc đời . Cậu lạc quan, vui vẻ, quan tâm  chỉ đơn thuần bởi nghĩ hai  là  em ,  hề  ý định tiếp cận  vì sản nghiệp khổng lồ mà  đang nắm giữ như những  khác.
Và Lê Chiêu,  cũng cảm thấy việc gặp Án Đình là một trong những điều may mắn nhất trong đời . Lần đầu tiên   bạn  tiếc thứ gì cho  như thế, hơn nữa  còn  bệnh, ăn uống  ngon miệng, tội nghiệp vô cùng,  nên  cảm thấy  cần   nghĩa vụ chăm sóc cho .
________________________________________