Cuộc sống của Lê Chiêu trong showbiz ngày càng thăng hoa. Với sự hậu thuẫn thầm lặng của Án Đình,  trở thành một ngôi  hạng A,  hàng triệu  hâm mộ yêu mến.  điều duy nhất   đổi là sự hồn nhiên, lương thiện và tình yêu đồ ăn của . Cậu vẫn thường xuyên mang đồ ăn đến cho Án Đình, ép  ăn, và luôn lo lắng cho sức khỏe của .
Án Đình thì vẫn luôn ở phía , bảo vệ Lê Chiêu khỏi  sóng gió. Anh  quen với việc  ánh sáng rực rỡ  bên cạnh . Thế giới nội tâm xám xịt của  giờ đây   thêm nhiều màu sắc,  còn cô đơn và lạnh lẽo như . Anh yêu Lê Chiêu, một tình yêu sâu sắc và mãnh liệt.    dám  , sợ rằng sẽ  hỏng  mối quan hệ " em " mà  vẫn nghĩ.
Tuy nhiên, Án Đình cũng nhận  rằng Lê Chiêu   lúc nào cũng ngây thơ như vẻ ngoài. Cậu   từng  những hành động quyết liệt để bảo vệ . Điều đó khiến   vui mừng,  sợ hãi. Sợ rằng một ngày nào đó,  sẽ nhận  tình cảm thực sự của , và sẽ rời xa .
Một buổi tối, Lê Chiêu đến căn hộ của Án Đình, mang theo một nồi lẩu lớn tự tay nấu. Cậu hớn hở chuẩn  bàn ăn, còn Án Đình thì  lặng lẽ quan sát. Ánh mắt   rời khỏi , đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa đầy tình yêu và sự chiếm hữu.
"Anh xem, hôm nay em nấu món lẩu cay mà  thích !" Lê Chiêu vui vẻ , múc một bát lẩu đầy ắp cho Án Đình. "Ăn nhiều  nhé, dạo   gầy quá ."
Án Đình cầm đũa, nhưng   ăn. Anh chỉ  Lê Chiêu, đôi mắt đầy phức tạp. "Lê Chiêu..."
"Dạ?" Lê Chiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn  .
"Cậu...  bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương ?" Án Đình hỏi, giọng  trầm thấp, mang theo một chút run rẩy.
Lê Chiêu sững sờ. Cậu  ngờ Án Đình  hỏi câu đó. "Em... em  từng nghĩ đến." Cậu thành thật trả lời. "Em chỉ  chuyên tâm  sự nghiệp, và lo lắng cho  thôi."
"Vậy ?" Án Đình khẽ , ánh mắt   cụp xuống, giấu  nỗi thất vọng. "Cậu  nghĩ... một  như ...  thể yêu ai đó ?"
Lê Chiêu lập tức lắc đầu. "Sao   chứ! Anh Án  bụng, quan tâm em như thế, chắc chắn sẽ   yêu  thôi! Em nghĩ  đó  là   may mắn đó!"
Những lời  hồn nhiên của Lê Chiêu như một gáo nước lạnh tạt  mặt Án Đình. Cậu  vẫn nghĩ  là "  bụng", "quan tâm", và chỉ là " em ". Cậu   hề nhận  tình cảm thực sự của . Án Đình cảm thấy đau nhói trong lồng ngực. Anh  chờ đợi quá lâu,  kìm nén quá lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-duong-xua-tan-bang-gia/chuong-4-xung-dot-noi-tam-va-loi-to-tinh-ngam.html.]
Anh  dậy,  đến bên cạnh Lê Chiêu. Anh đưa tay nâng cằm , ánh mắt khóa chặt lấy đôi mắt ngây thơ của . "Vậy nếu  đó... là ... yêu  thì ?"
Lê Chiêu sững sờ. Nụ   môi  vụt tắt. "Anh Án...   gì ?"
Án Đình   gì. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Lê Chiêu. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng  mang theo tất cả tình yêu, sự khát khao và nỗi đau mà   kìm nén bấy lâu nay.
Lê Chiêu   cứng đờ. Cậu  thể tin  những gì đang xảy . Án Đình,   mà  yêu quý,  mà  nghĩ chỉ là bạn ,  đang... hôn ? Và còn  lời yêu?
Những ký ức về tuổi thơ bất hạnh, về sự cô độc của Án Đình bỗng hiện lên trong đầu Lê Chiêu. Cậu nhớ  những  Án Đình ăn  ngon miệng, những   im lặng   cửa sổ với ánh mắt trống rỗng. Cậu   cô đơn,   cần  yêu thương.
Cậu nhắm mắt , cảm nhận  ấm từ môi . Trái tim  đập loạn xạ. Không  sự sợ hãi, mà là một cảm giác lạ lùng,  bối rối,  hạnh phúc. Cậu nhận , sâu thẳm trong lòng,  cũng   những cảm xúc đặc biệt dành cho Án Đình. Không  là tình  em đơn thuần, mà là một thứ tình cảm sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn.
Án Đình rời môi , ánh mắt  đầy lo lắng. "Cậu... ghét bỏ  ?"
Lê Chiêu mở mắt,  . Cậu đưa tay ôm lấy eo , vùi mặt  n.g.ự.c . "Không... em  ghét bỏ . Em..." Cậu ngập ngừng,  thì thầm. "Em cũng yêu , Án Đình."
Lời  đó như một tia sét đ.á.n.h xuống, xuyên qua trái tim Án Đình. Anh sững sờ. Anh  ngờ,  thể ngờ rằng Lê Chiêu  đáp  tình cảm của . Nỗi cô đơn, nỗi ám ảnh bấy lâu nay trong lòng  như  xua tan bởi ánh sáng rực rỡ của Lê Chiêu.
Án Đình ôm chặt Lê Chiêu  lòng, như thể  hòa tan   cơ thể . Mùi hương của Lê Chiêu,  ấm từ , tất cả đều khiến  cảm thấy bình yên và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Thế giới xám xịt của     biến mất. Giờ đây, chỉ còn  màu sắc rực rỡ của tình yêu.
________________________________________