Bùi Bất Liễu biết cũng đành thôi, Tạ Thanh Từ sao có thể biết được. Cố Tây Khê cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
“Tôi biết cô là người đồng tính.” Tạ Thanh Từ hạ giọng nói.
“Đồng?!” Cố Tây Khê suýt nữa nhảy dựng lên.
Tạ Thanh Từ giật mình, vội đưa tay che miệng cô: “Cô đừng nói to như vậy, bị người khác nghe thấy không tốt. Tôi biết cô và cô Lưu là một đôi. Tôi đang nghĩ, chúng ta có nên giả vờ là một đôi không, như vậy thì có tôi làm lá chắn, cô sẽ không bị mọi người nghi ngờ nữa.”
“Không phải, không phải!” Cố Tây Khê bất lực vội vàng gỡ tay Tạ Thanh Từ ra: “Anh lấy đâu ra cái ảo giác tôi là người đồng tính?”
“Cô không phải sao?” Trái tim đã c.h.ế.t của Tạ Thanh Từ đột nhiên lại đập loạn xạ.
“Tất nhiên là không phải.” Cố Tây Khê nói, cô không kỳ thị người đồng tính nhưng vấn đề là cô không phải: “Tôi thích đàn ông.”
“Thật sao?” Giọng nói của Tạ Thanh Từ mang theo sự vui mừng.
“Tất nhiên là thật.” Cố Tây Khê nói.
Tạ Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Anh tin lời Cố Tây Khê, chắc chắn là Bùi Bất Liễu đã hiểu lầm điều gì đó.
“Nhưng mà, anh nói cho tôi biết, sao anh lại nghĩ tôi là người đồng tính?” Cố Tây Khê nhướng mày hỏi, cô rất thân thiết với Lưu Dung Dung nhưng con gái đều như vậy, nắm tay, hôn má đều là chuyện nhỏ, những người khác cũng không thấy hiểu lầm, sao Tạ Thanh Từ lại có thể nảy ra suy nghĩ buồn cười đến mức khiến cô cảm thấy bất lực như vậy.
Tạ Thanh Từ nhất thời nghẹn lời.
Tối qua anh đã nghĩ cả đêm, chỉ nghĩ đến việc phải bảo vệ Cố Tây Khê nhưng lại không kịp nghĩ đến vấn đề này.
“Thì thì là do tôi đa tâm.” Tạ Thanh Từ không đời nào có thể khai ra Bùi Bất Liễu.
“Thật sao?” Cố Tây Khê nhướng mày: “Vậy tôi hỏi anh tiếp, tại sao anh lại nói muốn giả vờ thành một đôi với tôi?”
Đây không phải chuyện đùa, vừa rồi Tạ Thanh Từ rõ ràng rất nghiêm túc.
Tai Tạ Thanh Từ đỏ bừng, anh nắm chặt tay, trong lòng giằng xé không biết có nên nói hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-213.html.]
“Thầy Tạ.” Cố Tây Khê tiến lại gần Tạ Thanh Từ, ánh mắt mang theo sự dò xét.
Nhưng cô lại thấy Tạ Thanh Từ đột nhiên quay người bỏ chạy, chạy mất...
Cố Tây Khê: “...”
Được rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy một người ngây thơ như vậy.
Đây có lẽ là lương tâm cuối cùng của giới giải trí, phải trân trọng lắm.
Quá trình quay “Ước hẹn định mệnh” kết thúc rất nhanh.
Vừa rời khỏi đoàn phim, Bùi Bất Liễu lập tức thở phào nhẹ nhõm, những ngày này anh ta nhìn Cố Tây Khê và Lưu Dung Dung ở bên nhau, trong lòng thực sự thấp thỏm không yên, không có lúc nào có thể yên tâm.
“Anh thở phào nhẹ nhõm làm gì vậy?” Cố Tây Khê nghi hoặc nhìn Bùi Bất Liễu.
Bùi Bất Liễu cười hì hì, vội vàng chuyển chủ đề: “Tây Khê, quay xong chương trình này, em có định đóng phim truyền hình hay phim điện ảnh không? Anh có mấy chục kịch bản rồi.”
Cố Tây Khê có chút động lòng.
Dù sao nằm ở nhà rảnh rỗi cũng không phải chuyện gì hay ho, làm cá ướp muối lâu rồi cũng mệt.
“Chờ về anh đưa kịch bản cho em, để em xem thử.” Cố Tây Khê nói.
Bùi Bất Liễu vui vẻ đáp một tiếng, anh ta chỉ mong Cố Tây Khê có thể không quá “Tình cảm sướt mướt”, yêu đương không bằng gây dựng sự nghiệp.
Bùi Bất Liễu vui mừng khôn xiết.
Anh ta vừa về liền lập tức đi tìm mấy chục kịch bản mà người khác đưa cho để đưa cho Cố Tây Khê.
Những kịch bản này anh ta còn chọn lọc trước, chọn ra một số kịch bản của đạo diễn lớn.
Tình hình hiện tại của Cố Tây Khê khá khó xử, thuộc hàng minh tinh hạng A nhưng lại thiếu tác phẩm, rating của “Nghiệt hải tình thiên” không tệ, doanh thu phòng vé và danh tiếng của “Sát thủ trí mạng” cũng được nhưng chỉ có hai tác phẩm này thì quá mỏng.
Nếu Cố Tây Khê có thể ổn định thì mới có thể trở thành minh tinh hạng A thực sự.