Mẹ Trần nắm lấy tay , dịu dàng : “Cũng  thôi,   con chính là con gái của .”
Bố   háo hức  về nhà lấy sổ hộ khẩu để  thủ tục cắt đứt quan hệ.
Khi  ở  nhà Tinh Hà,  những vết thương    , nước mắt  cứ tuôn rơi  ngừng.
“Tinh Hà,  đau ?”
Tinh Hà khẽ ho khan hai tiếng, cố gắng gượng : “Có  đau một chút.”
Anh  dứt lời, nước mắt   càng tuôn rơi. “Xin … Là tại em quá vô dụng.”
 Tinh Hà  xoa đầu ,  nhẹ: “Chu Di Di, chúc mừng sinh nhật 18 tuổi. Từ nay về , em sẽ  còn là đứa trẻ  ai cần nữa.”
Lời  của Tinh Hà như xoa dịu  vết thương trong lòng , khiến  cảm nhận  tình yêu thương và sự che chở ấm áp.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
 chuyển đến sống cùng gia đình Tinh Hà,  đầu tiên   cảm giác hạnh phúc thực sự thuộc về .
Bố    đây luôn nghĩ  học hành kém cỏi, cho rằng  sẽ chẳng  tương lai.
Hoặc  lẽ họ vốn  bao giờ đặt kỳ vọng  .
Theo họ, con gái dù học giỏi cũng chỉ để   lấy chồng sinh con.
 bố  Tinh Hà  : “Con với Tinh Hà là bình đẳng,  yêu con   để mong con đáp đền, chỉ cần con hạnh phúc và vui vẻ. Những    tổn thương con, tuyệt đối  nên   với họ.”
Năm đó, nhờ Tinh Hà kèm cặp,  thi đậu  một trường 985 danh giá và chọn học ngành tài chính – một ngành  “hot”.
Công ty của bố Tinh Hà   cũng sẽ do   tiếp quản.
  hỗ trợ Tinh Hà, nên quyết định chọn ngành .
Khi  chuyện, Tinh Hà  giận: “Em  cần hy sinh bản  vì  khác, Chu Di Di. Em  cuộc sống của riêng em.”
  cuộc sống của riêng  ?
Trước 18 tuổi,  luôn sống để   lòng  khác.
 từng nghĩ chỉ khi  những gì   mong ,  mới  thể  yêu thương.
 từ khi  em trai, bố     còn để ý đến .
Tinh Hà giận đến mấy ngày   chuyện với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-moi-tinh-dau-cua-em/chuong-13-anh-la-moi-tinh-dau-cua-em.html.]
Cuối cùng,  tìm   để xin : “Anh , em sẽ tiếp tục  những gì em thích.  tài chính cũng là một ngành em  thử sức. Đừng giận em nữa,  ? Nếu  hợp, em sẽ đổi ngành .”
Tinh Hà  , bất lực: “Chu Di Di,  giận vì dù  và bố  đối xử  với em thế nào, em vẫn cứ dè dặt và lo lắng. Em  còn là đứa trẻ  bỏ rơi của nhà họ Chu nữa. Em  cần  tỏ  quá hiểu chuyện. Chỉ cần  điều em thích thôi.”
Anh xoa đầu  dịu dàng: “Trời  sập xuống,  vẫn sẽ   chống đỡ cho em.”
Tinh Hà đối xử với  quá ,  đến mức  cảm giác như  xứng đáng.
Có lẽ vì quá , nên trời mới quyết định mang thiên sứ đấy .
Anh  thông minh, xuất sắc, và tất cả các học bổng đều    đóng góp cho các quỹ như Chương trình Xuân Lệ giúp đỡ phụ nữ.
Năm thứ hai đại học, khi mới 19 tuổi, Tinh Hà    đến một vùng núi hẻo lánh để dạy học.
Bố Tinh Hà đương nhiên  đồng ý.
Cuộc sống ở những vùng đó quá khổ, nghèo đói, mà tình hình khó mà  đổi ngay lập tức.
 Tinh Hà kể một câu chuyện.
Năm , khi  du lịch,   gặp một cô bé nhỏ.
Sau một cơn mưa lớn, những con cá trong ao  nước mưa cuốn  ngoài, rơi  những vũng nước bên cạnh.
Cô bé  ngừng vớt cá,  đưa tất cả chúng trở  ao.
Tinh Hà hỏi: “Có bao nhiêu con cá như thế, em cứu hết  ?”
Cô bé vẫn kiên trì vớt cá,  ngừng , chỉ trả lời: “Con cá  quan trọng.”
Cô bé vớt thêm một con nữa,    với Tinh Hà: “Anh trai, con cá  cũng quan trọng.”
Kể xong câu chuyện, Tinh Hà nghiêm túc  bố và : “Con   thế giới    nhiều việc  thể  xong ngay lập tức, nhưng vẫn  những  cần  quan tâm.”
“Bố , Di Di ở bên cạnh chúng , cuộc sống của em  khó khăn như , liệu  thế giới  còn  nhiều cô gái như em ,   yêu thương ?”
“Phụ nữ là một  cảnh đặc biệt, con bảo vệ Di Di, mà em  vẫn sợ hãi, dè dặt từng chút một. Vậy thì, nếu con  đến những vùng xa xôi hơn, khi con trưởng thành, nếu con  thể   đổi dù chỉ là nhỏ bé, liệu  thể giúp thế giới  bớt  một con cá nhỏ   yêu thương,   sự che chở ?”
“Con  sức mạnh của   nhỏ bé, nhưng con  từ những điều nhỏ bé  bắt đầu,  kết thúc bằng những điều vĩ đại.”
“Có thể dòng suối nhỏ , sẽ may mắn hợp thành sông lớn.”
Tinh Hà  thuyết phục bố  đồng ý để  dạy học ở vùng núi.
Trước khi ,   phòng     thu dọn hành lý: “Anh ơi,  đưa em  với.”