Họ tạo  sự hỗn loạn, ép buộc cô bé   theo họ.
Và họ còn nhắm  .
Tinh Hà kéo  chạy.
 kéo cô bé chạy.
Cơn gió mạnh vù vù bên tai.
 chạy đến mức phổi như  nổ tung.
Chạy đến mức  còn chút sức lực.
Cảm giác  sắp c.h.ế.t .
Cuối cùng, chúng  cũng thoát  những  đang đuổi theo.
Cô bé  thét.
Vừa thở hổn hển  .
Cô bé   thoát khỏi ngọn núi .
Cô bé   xem liệu   một tương lai   hơn .
Dù  mắt là một con đường mù mịt, cô bé cũng  thử.
Tinh Hà kiệt sức ngã xuống đất: “Nhìn , em  quan tâm.”
 tiến , nắm lấy tay Tinh Hà: “Anh, em cũng quan tâm.”
  cuối cùng cũng  thể dẫn Tinh Hà  khỏi ngọn núi .
Đất đá sạt lở.
Những  trong làng đuổi theo chúng   đoán  điều , nên  đuổi kịp.
 dìu Tinh Hà  về phía .
Cả ngọn núi sụp đổ trong khoảnh khắc.
Tinh Hà dùng hết sức lực đẩy  : “Chu Di Di,  đến tương lai   hơn của em .”
Cái  cuối cùng của   vẫn đầy sự dịu dàng.
Trái tim  như  nhảy  khỏi lồng ngực,  thứ xung quanh đều trở nên im lặng.
 cố gắng kéo Tinh Hà .
 cô bé kéo  : “Chị,  cứu  , chị cũng sẽ  cuốn !”
Anh Tinh Hà   chôn vùi suốt 43 giờ.
  đào, đào hết sức, đào đến mức mười ngón tay chảy máu, m.á.u và bùn trộn lẫn  .
Đau quá.
Đau đến mức  gần như  thở nổi.
Tinh Hà, tại  kết cục  như .
Chúng  vất vả lắm mới dùng sức lực nhỏ bé của  để  đổi một chút.
Tại  cuối cùng  thành  như thế ?
Cô bé cũng giúp  đào.
Người trong làng  cô bé là  chổi.
Chỉ   hại .
Đất đá sạt lở, Tinh Hà  chết.
Cô bé cũng ,  cũng .
Khi  Tinh Hà đến, bà  đến xé ruột xé gan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-moi-tinh-dau-cua-em/chuong-15-anh-la-moi-tinh-dau-cua-em.html.]
 quỳ xuống  mặt bố Tinh Hà: “Con xin ,   c.h.ế.t là vì cứu con.”
Cô bé cũng quỳ: “Con xin , nếu bố  cháu  ép cháu lấy chồng,   sẽ   chết.”
Bố Tinh Hà nghẹn ngào vài : “Là bố dạy nó quá .”
Mẹ Tinh Hà ngất  vì quá đau đớn.
Khi t.h.i t.h.ể của Tinh Hà  đưa lên, cả thế giới của  như tối sầm .
Tinh Hà.
Anh  xem,   như ,  đáng ?
Sau khi Tinh Hà qua đời,  sống như một cái xác  hồn suốt nửa năm.
Ngôi nhà vốn tràn ngập tiếng  vui vẻ của gia đình Tinh Hà giờ đây trở nên tĩnh lặng đến lạnh lẽo.
Ngày xưa từng  bao nhiêu niềm vui, giờ đây   dùng bấy nhiêu cô đơn để trả giá.
Mỗi ngày  đều   bức ảnh của Trần Tinh Hà mà rơi nước mắt.
Cũng  ít    bên cạnh ban công,  cùng    đến nơi  còn nỗi đau.
Bố  , những   từng sinh thành  , giờ  chế giễu , bảo  đáng đời.
Họ  đó là cái giá  trả vì    hiếu thảo với họ.
Bởi  học ,   trường đại học danh tiếng, kiếm tiền mà  cho họ một đồng.
 ,  họ mà hỏi: “Hiếu thảo với   thể mang Tinh Hà trở  cho  ?”
Bố  ruột của  chỉ khinh bỉ hừ lạnh: “Vậy thì tùy xem mày  thể hy sinh đến mức nào. Dù  mày cũng  thể lấy  Tinh Hà nữa,  bằng kiếm ai khác , ít nhất còn lấy  một ít sính lễ.”
Lời  dứt,  Tinh Hà cầm chổi xông : “Cút hết ! Cút ngay!”
Bà bảo vệ .
Giống như nhiều  Tinh Hà  bảo vệ : “Con trai   mất , các  còn  động đến con gái  ?   cho các  , đừng  mơ!  xem ai dám động đến nó!”
Thực , ngày hôm đó, khi  rời khỏi nhà,  chỉ  tìm đến cái chết.
  Tinh Hà  cứu   nữa.
Tinh Hà .
  đến mức gần như ngất .
Bố Tinh Hà với đôi mắt đỏ hoe ôm lấy  Tinh Hà,  : “Di Di, thằng bé  để  một thứ cho con, con  xem .”
186 món quà.
Tinh Hà  cẩn thận gói từng món quà, đặt chúng  gác xép.
 mở món quà đầu tiên,  đó  một tấm thiệp.
【Tiểu Di Di,  là  bạn thơ ấu của em, Tinh Hà đây, cũng là  theo chủ nghĩa “Di Di là  hết”.】
【Anh hy vọng rằng mỗi ngày trong tương lai, em sẽ luôn hạnh phúc và vui vẻ.】
…
【Di Di, bố   cũng  thích em, nhưng    họ  họ cho em. Em  tại  ?】
…
【Thôi, để     cho em .】
【Từ 17 tuổi đến 100 tuổi, em đừng bao giờ nghĩ rằng   ai yêu em, vì mỗi năm trôi qua  vẫn sẽ yêu em.】
…
【Di Di, thực     là…  trai… ừm…  trai  yêu em, bố và  cũng .】
186 món quà, 186 tấm thiệp.
186  kìm nén những lời yêu thương, nhưng  quá sợ hãi  dám thổ lộ.