liếc qua Cố Thanh Linh, giờ đây   dỗ dành  thỏa, đôi môi đỏ mọng khi rời , còn trở  với vết đỏ lốm đốm  gương mặt.
Chuyện gì  xảy  thì đương nhiên ai cũng hiểu rõ.
Càng quan trọng hơn, ánh mắt Cố Thanh Linh   lúc  như thể cô   giành  chiến thắng.
Bất giác  cảm thấy  thứ thật vô nghĩa. Từ khi nào , Chu Di Di,   đối đầu với những thứ tầm thường như ?
 vung tay lên, tất cả lá bài  tay bay tứ tung: “Cô  hỏi  cái gì nhỉ?”
“Ồ~”  nhướn mày “Hỏi    nào mà cả đời  khó quên ?”
“Đương nhiên , là mối tình đầu, ai mà quên .”
Lời  dứt, Lục Ngôn Trần   xuống bên cạnh .
Ngay lập tức, một tràng  đầy ám  vang lên xung quanh.
Lục Ngôn Trần  đắc ý,    hề cảm thấy   với : “Chắc   là  chứ?”
 im lặng   .
Người chơi đối diện  tiếp tục hỏi câu thứ hai: “Người đó  mặt ở đây ? Người mà cô  thể quên, mối tình đầu ?”
“Không .”
  Lục Ngôn Trần, nụ   mặt   dần cứng đờ,  từ từ thốt  một câu:
“Người  yêu nhất,     mặt ở đây.”
Không gian xung quanh  một  nữa chìm  im lặng.
Chai rượu  bàn  đến tay Lục Ngôn Trần đúng lúc.
Mặt   đen thui, sắc thái như thể nước  thể nhỏ giọt từ đó. Cái cốc trong tay    cầm lên lập tức vỡ nát.
Cố Thanh Linh đối diện giật , quên cả việc sửa  lớp trang điểm, vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương  tay  .
 Lục Ngôn Trần  quan tâm, ánh mắt   vẫn giữ vẻ u ám  chằm chằm  : “Em ý gì đây?”
 mặt  biểu cảm: “Đến lượt  hỏi .”
Lục Ngôn Trần gằn giọng, sắc mặt càng thêm dữ tợn: “Anh  mới công khai đính hôn… Chu Di Di, em còn nghĩ đến  đàn ông khác khi ở bên ?”
  động đậy, chỉ tay  chai rượu  bàn, nhẹ nhàng nhắc nhở  : “Đến  hỏi mà. Làm ,  còn câu hỏi nào ?”
Thấy Lục Ngôn Trần  trả lời,  khẽ nhếch môi: “Vậy em giúp  hỏi.”
Trong ánh sáng lạ lùng và  sự chứng kiến của  ,   chằm chằm  khuôn mặt của Lục Ngôn Trần,  một cách nghiêm túc và chân thành: “Nếu  em yêu nhất lúc  xuất hiện  mặt em, em sẽ  do dự mà  cùng  .”
Chứ   như một  .
Lúc nào cũng giữ thái độ mập mờ,  là  yêu,    chơi đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-moi-tinh-dau-cua-em/chuong-5-anh-la-moi-tinh-dau-cua-em.html.]
 tiếc là…
Người  yêu, sẽ  bao giờ xuất hiện nữa.
 rời khỏi quán bar và trở về nhà.
Sau đó, trong nhóm gia đình,  gửi một tin nhắn: “Con và Lục Ngôn Trần chia tay .”
Rồi  tắt điện thoại và bắt đầu thu dọn hành lý.
Lục Ngôn Trần  ngoài cửa, đập cửa ầm ầm: “Chu Di Di, em đang chơi trò gì đấy? Nói rõ cho !”
 bất chợt nhớ   gặp gỡ Lục Ngôn Trần cách đây năm năm.
Khi ,   đang  xem mắt.
Quán cà phê  yên tĩnh, bàn tay dài của  đàn ông nhàn nhã chơi đùa với chiếc thìa trong tay: “Ở bên ,   thể cho cô nhà, cho cô xe, nhưng  một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Đối diện   là một cô gái ăn mặc thời trang, dường như là đối tượng xem mắt của Lục Ngôn Trần.
Cô  gần như  cuốn hút bởi vẻ ngoài phong độ của  .
 chỉ một giây , khuôn mặt cô gái  cứng đờ .
Lục Ngôn Trần ném chiếc thìa sang một bên: “Điều kiện duy nhất là,   một cô em gái mà  yêu thương  nhiều,  thứ  đặt cô  lên . Trước mặt cô , cô sẽ luôn là  cuối cùng.”
Cô gái nở một nụ  cứng nhắc nhưng vẫn  giữ lễ: “Cô  là em gái ruột của  ?”
“Không .” Lục Ngôn Trần lúc đó  tinh quái “Cô  là tiểu thanh mai trúc mã của ,  yêu thương cô ,   lấy cũng  yêu thương cô .”
Ngay  đó, ly cà phê  nguội lạnh  đổ  mặt Lục Ngôn Trần.
Cô gái xinh  mặt mày tái mét: “Anh đang đùa  ?”
Rồi cô  nhấc cao gót bỏ .
  chứng kiến  bộ quá trình.
Ngay cả khi  hắt đầy cà phê, Lục Ngôn Trần vẫn  tỏ  chút bối rối nào. Anh  thản nhiên lấy khăn ăn lau mặt, nụ   môi càng thêm đắc ý.
Trong sự đắc ý đó,  mang theo một chút đắng cay.
  nghĩ rằng,   cũng giống như , yêu mà  thể yêu .
Vì , một tháng , trong bữa tiệc xem mắt, Lục Ngôn Trần gõ nhẹ lên bàn : “Cưới  nhé? Anh sẽ cho em nhà, cho em xe, cái gì cũng , nhưng chỉ  một điều kiện…”
  đồng hồ,  cắt ngang  : “Nhà   , xe  cũng  , điều kiện của  chỉ  một…”
    tôn trọng .