Chú Trần tỏ vẻ  đồng ý: “Nhà cửa đúng là  quản lý , nhưng thế giới rộng lớn hơn cũng cần  khám phá. Tiểu Di Di , con gái cũng cần học, học để  thể  ngoài, để  thấy thế giới.”
  hiểu nhưng cũng   hiểu.
Trần Tinh Hà từ ngoài cửa  : “Di Di,  đây  bài tập .”
Anh  cầm bài kiểm tra  đạt của : “Đây là lý do em  chịu học ?”
Mặt  đỏ bừng: “Không  .”
Bố Trần vỗ vai : “Đi học , để cô chú dọn dẹp cho.”
Cho đến năm 17 tuổi.
Tất cả những điều   , những kiến thức cuộc sống mơ hồ, đều là Trần Tinh Hà dạy cho .
Bố  , ngoài việc bận rộn với công việc thì đều là lo chăm em trai.
Có   thi  , vui mừng chạy về nhà  chia sẻ với bố .
 tờ bài thi đó   nhét  tã của em trai.
Mẹ  vẫn với giọng điệu  kiên nhẫn: “Tiểu Di Di, con  thể hiểu chuyện một chút ? Không thấy  đang chăm em trai ? Con  rảnh rỗi thì  thể  giặt đồ  ?”
“Con  giặt đồ mà…”  thì thầm “Con chỉ  cho  xem con cũng  thể  đầu.”
Mẹ  cũng   , chỉ vỗ lưng em trai: “Đứng đầu  ích gì,   chẳng  vẫn  lấy chồng thôi !
“Mẹ thấy con cũng khá thích thằng nhỏ nhà Trần, nhà nó cũng  tiền đấy,   học cách   để giữ chồng từ bây giờ ?”
Nụ  vui vẻ khi chia sẻ niềm vui của  lập tức đông cứng   mặt.
Hóa  mục đích  sinh  là thế  ?
  thể tin .
    vẻ  đương nhiên mà  như .
“Còn nhỏ thế , tranh thủ lúc   thể quyến rũ ,   lớn , đàn ông sẽ  cao hơn, xem con còn lọt  mắt ai …”
Đêm đó trời mưa  to.
 ngẩn ngơ   tòa nhà trong khu, nép   mái hiên.
   dám chạy xa hơn.
 sợ khi bố   tìm sẽ  thấy .
Bạn thấy , một đứa trẻ   yêu thương ngay cả khi giận dỗi cũng  suy nghĩ cho  khác.
 đợi  lâu,  lâu. Chờ đến khi cơn mưa ngớt   đổ xuống, ngớt   mưa. Bầu trời tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-moi-tinh-dau-cua-em/chuong-8-anh-la-moi-tinh-dau-cua-em.html.]
 bố   vẫn  đến tìm .
 cứ   tòa nhà đợi, nhưng họ  hề xuất hiện. Họ thậm chí còn chẳng buồn xuống nhà.
 ngơ ngác  màn mưa như trút nước, trong một khoảnh khắc tự hỏi, liệu   dù     thì bố  cũng sẽ  màng đến ? Nếu bây giờ … mất tích   kẻ  bắt  thì ?
Ngay lúc   nhấc chân định bước  màn mưa xối xả, một giọng  vang lên đột ngột: “Chu Di Di, trời mưa lớn thế  mà  mang ô, em định   đấy?”
Nghe tiếng gọi,  ngoảnh đầu .
Trần Tinh Hà cầm chiếc ô đen, dáng cao gầy khoác chiếc áo sơ mi trắng giữa bầu trời đêm đen như mực.
Mưa rơi xối xả,  cố tránh nhưng vẫn  ướt  ít.
Trần Tinh Hà nhanh chóng bước tới che mưa cho , cau mày  bộ đồ  ướt sũng: “Quần áo em ướt hết .”
Nói ,  nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên vai ,  đó nhẹ nhàng bảo: “Về nhà thôi.”
 dừng chân.
Trần Tinh Hà, em   nhà để về.
 chẳng  gì, chỉ lặng lẽ theo Trần Tinh Hà lên lầu. Anh   cửa nhà , đợi   trong.  gõ cửa thử vài  nhưng  ai  mở.
Trần Tinh Hà hỏi: “Bố  em   ở nhà ?”
Có chứ. Họ ở trong phòng suốt, bận chăm sóc em trai ,  hề  ngoài.  dù  gõ cửa thế nào, họ cũng  mở.
Trần Tinh Hà dường như hiểu  điều gì đó. Anh  hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng : “Vậy em qua nhà  ,   cũng đang ở nhà, em  cần lo.”
 thở phào nhẹ nhõm. Thật lòng mà ,  thấy thoải mái hơn khi đến nhà Trần Tinh Hà.
Anh  mở cửa, cô Trần  bước  với chiếc khăn  tay: “Ôi trời,   bảo hôm nay đừng mang ô cho bố con, ông  còn tăng ca, con chẳng    công ? Quần áo ướt hết , mau lau  .”
 ngập ngừng ló đầu  từ phía  Trần Tinh Hà,  phần bối rối và căng thẳng: “Dạ… con chào cô…”
Cô Trần ngạc nhiên: “Ơ, con mèo nhỏ nào thế ?” Rồi chiếc khăn đang định đưa cho Trần Tinh Hà liền nhẹ nhàng đặt lên vai .
“Gái nhỏ ,  quần áo ướt hết thế ? Bố    ở nhà hả? Vậy con   quần áo để  ? Muốn mặc đồ của cô ?”
Cô liên tục hỏi một loạt câu khiến  bớt căng thẳng hẳn.
 khẽ gật đầu, đưa tay chạm  tai  và  dối: “Bố  con   ở nhà ạ.”
Trần Tinh Hà   một lúc nhưng   gì thêm.
 mặc bộ đồ mới của cô Trần, rón rén bước  ngoài.
Trần Tinh Hà cũng   đồ,  ở phòng khách uống bát canh nóng. Dáng   cao lớn,  đến ngỡ ngàng.