“Cũng .” Giang Tùy , “Thị trấn Mi, chính là quê nhà của  đúng ?”
Hắn ừm một tiếng, rót nước chanh cho cô.
“Là nơi như thế nào?” Giang Tùy  từng đến đó, cũng  từng   kể đến.
“Là một nơi cũ nát.” Không   nhớ đến chuyện gì, lông mày dần căng .
Trong bếp thoảng  mùi thơm.
Là canh sôi .
Hắn định  dậy, Giang Tùy   dậy , “Để   cho.” Cô bước nhanh  bếp.
Chu Trì  định  đến, thì điện thoại reo lên, một tin nhắn  gửi đến.
Hắn liếc mắt , là một  điện thoại lạ.
Mở  xem, một dãy chữ  dài.
“Bác sĩ , dì Lương chỉ còn thêm một tháng  nữa thôi, nếu như   gặp dì   cuối,  nhất thì nhanh chóng trở về.”
Phía  là một cái tên, hai chữ: Lâm Tư.
Lúc Giang Tùy  , Chu Trì vẫn đang cầm điện thoại, Giang Tùy  , hỏi: “Sao ? Có  tìm  ?”
Chu Trì lắc đầu, “Không , là tin nhắn rác thôi.” Đặt điện thoại sang một bên,  dậy bưng lấy bát canh trong tay cô, vẻ mặt xem như  xảy  chuyện gì.
Ăn cơm xong, hai  cùng  dọn dẹp. Chu Trì rửa bát, Giang Tùy lau bàn, lau xong thì  thấy Chu Trì vẫn  rửa bát xong.
Cô  đến , hỏi, “Cần  giúp ?”
Chu Trì : “Không cần ,     .”
Giang Tùy vẫn  ,  bên cạnh bồn nước   rửa bát.
Trong phòng bếp   máy điều hòa, tương đối nóng, rửa bát xong, trán của Chu Trì vã cả mồ hôi.
Hắn  xuống sô pha ở phòng khách, cũng   đang nghĩ gì.
Giang Tùy cầm khăn lau mặt của  đến: “Lau mặt .”
Chu Trì vẫn  tỉnh táo ,  chút ngẩn ngơ.
Giang Tùy  thở dài một tiếng: “Sao mà  giống đứa ngốc  chứ.” Cô  xuống bên cạnh , nâng tay lên, đưa khăn lên mặt , nhẹ nhàng lau một lượt.
Trên mặt  ướt  mát,  dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-101-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Chu Trì  cử động.
Giang Tùy lau xong, cầm khăn định  giặt, nhưng   kéo .
Chu Trì  dậy, kéo cô ôm  lòng.
“Để  ôm  một lúc.” Hắn  nhỏ.
Giang Tùy ừm một tiếng, ngoan ngoãn cuộn trong lòng , gò má áp  bờ vai của , chỉ cách  bằng một cái áo sơ mi mỏng manh, cô cảm nhận   thể  đang  nóng hừng hực.
Từ khi  náo chuyện lên khiến trong lòng  vui từ hôm qua đến bây giờ, rõ ràng là vẫn  đến đủ thời gian hai ngày, nhưng  vẻ  cảm nhận  như  kéo dài  một  thời gian  lâu .
“Chu Trì.” Một tay Giang Tùy vẫn đang nắm lấy chiếc khăn, tay  theo thói quen nắm lấy áo   ,  nhỏ, “Sau   sẽ chú ý hơn.”
“…….Chuyện gì?”
“Chính là Trần Dịch Dương đấy.” Giang Tùy , “Nếu như   lúc ăn sáng mà gặp  ,  sẽ mua về ăn, sẽ   cùng với  , cũng sẽ  tìm   giảng bài,   thể hỏi  khác, nhưng mà……” Giang Tùy chần chừ một lúc,  từ từ, “Nếu như  cẩn thận gặp    đường  học,  lẽ là   cách nào để né tránh nữa , dẫu  cũng quen ,  thể nào giả vờ lơ là   , như  là  lịch sự đúng ?  sẽ cố gắng   chuyện nhiều với  . Nếu như      thấy, đừng  hỏi mà  hỏi thì  giận   ?”
Chu Trì trong phút chốc lặng im, cánh tay ôm chặt, mặt áp  đầu của cô, “Ừm.”
Khuôn mặt của  cũng  nóng.
Giang Tùy  nhúc nhích, để  ôm như  một lúc.
Đợi  buông tay , cô mới ngẩng đầu  ,  nghiêm túc: “Chu Trì,  là bạn trai của ,  khác đương nhiên là  ,  phân biệt chuyện   rõ ràng,  sẽ đối xử  với .”
Lúc sắp đến tám giờ, Chu Trì rời khỏi nơi ở của Giang Tùy,  một  về Nhị Trung.
Khuôn viên trường  yên tĩnh, mỗi tòa nhà đều  ánh đèn chiếu . Vào thời gian , học sinh ngoại trú của các lớp cùng với  bộ học sinh lớp 12 đều đang tự học.
Chu Trì lấy xe đạp từ nhà x era, đạp quanh sân tập trống vắng hai vòng, dừng , vuốt mồ hôi  trán.
Không  một ngọn gió nào, thật nóng bức, kiểu như giành để ngày mai  một trận mưa to đang chờ đợi.
Chu Trì lôi điện thoại , tìm một  điện thoại, gọi , chuông reo hai tiếng thì   bắt máy.
Đầu dây bên   ồn ào, trong tiếng hỗn độn  thấy tiếng “A lô.”
“Tên mập.” Chu Trì chau mày, “Mày đang chơi ở  ? Ồn quá.”
“A,  Trì, thật là  đấy !” Tên mập  ngạc nhiên, “Em còn tưởng  nhầm nwuxa chứ.” Cậu  cùng với vài nam sinh đang ở quán net Thiên Lam lớn nhất thị trấn Mi chơi game,  ngờ rằng Chu Trì  gọi đến giờ .
Tên mập vẫn  xem trọng tình nghĩa  em, rời khỏi nhóm đó, tìm đếm nhà vệ sinh nơi yên tĩnh nhất  điện thoại.
“Sao , đột nhiên  gọi đến?” Cậu  hỏi Chu Trì.