Ôn thi  gì gì đó, càng  thể nào, dựa  cái gì mà để cô trở nên như ?
Trường đại học Z cũng là một ngôi trường  , vì một lí do như  mà thi ,  thế nào cũng  thể .
Tới gần ngày khai giảng.
Nam sinh trong lớp tụ tập  một nhóm,  tổ chức bữa cơm chia tay  ngày khai giảng, cũng  mời vài giáo viên đến.
Mọi  đều đang mặc sức tưởng tượng đến cuộc sống đại học sắp tới,  ít  đều tỏ vẻ tiếc nuối với Giang Tùy: Mặc dù trường Z cũng  là , nhưng    cẩn thận mà ở xa   chứ.
Đến thầy Lão Tôn  đây  sức chia rẻ các cặp đôi cũng thấy đáng tiếc cho hai  họ.
Chơi đến  cùng thì cũng  quá đà, Giang Tùy cũng cầm bia lên  mời vài giáo viên, đợi đến lúc chuyển  hát karaoke, mặt của cô  đỏ lên.
Mọi  đều đang tụ tập trong phòng hát, giáo viên về .
Một đám nam sinh hét lên bảo tối nay  chơi xuyên đêm, ai  xuyên đêm là con chó.
Đợi đến mười một giờ, Giang Tùy  vẻ  trụ nổi nữa, choáng váng dựa  góc sô pha nghỉ ngơi.
Không  lúc nào Chu Trì  đến.
Giang Tùy trừng mắt, trong mơ màng thì  thấy . Mắt của cô lờ đờ,  kịp tránh né.
Hắn chồm   cô, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, hôn thắm thiết.
Tiếng hát bên  vẫn  ngừng, vui sướng, náo nhiệt.
Giang Tùy  thấy giọng thầm thì của : “Không , ở đây chỗ nào cũng là bạn trai của .”
Giang Tùy gật đầu, sờ  mặt .
Ngày hôm đó, là ngày 31 tháng 8 năm 2009.
Giang Tùy của 17 tuổi còn đôi chút canh cánh trong lòng.
Sáng sớm, tia sáng từ phía mặt trời tiến  trong khe hở của rèm cửa.
Công viên trường đại học Z  tỉnh .
Bảy giờ hai mươi, Giang Tùy tắt chuông báo thức, vén chăn  dậy.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, ngoài cô , màn giường của ba   đều vẫn còn buông thả, hiển nhiên vẫn còn đang ngủ.
Giang Tùy  bên giường dụi mắt, cổ họng với mũi đều khô rát,  chút khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-121-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Cô vuốt mũi, thở phào nhẹ nhõm.
Không  chảy m.á.u mũi.
Vừa  đầu đông,  lạnh phương bắc rõ rệt, từ lâu   ấm áp. Đến đây  gần ba tháng, Giang Tùy vẫn    thích ứng  thời tiết khô hanh , kem dưỡng ẩm vẫn  bôi lên mặt vài , kem dưỡng ẩm tay cũng  thể tác rời,  khi  lò sưởi, trong kí túc xá hình như càng khô hơn, cô   hai  ngủ dậy  chảy m.á.u mũi.
Ngồi  giường một lúc, tỉnh táo hơn chút, Giang Tùy từ trong ổ chăn mò lấy điện thoại.
Có hai tin nhắn  , là của Chu Trì.
“Ngủ  ?”
“Ngủ ngon.”
Tối qua nhắn tin với ,  chuyện quá muộn,  đó thì ngủ  , Giang Tùy trả lời  một tin: “Ừm,     ngủ quên mất,  mới dậy,   học môn tư tưởng , tối muộn   chuyện với .”
Gửi tin nhắn xong, Giang Tùy nhẹ tay nhẹ chân xách ấm nước, cầm theo đồ dùng rửa mặt  đến phòng nước công cộng đối diện phòng kí túc.
Vừa sáng sớm, cả tòa nhà chỉ  phòng nước là náo nhiệt nhất, những cô gái đang mặc đồ ngủ, dép lê  ở bên cạnh bồn nước đánh răng rửa mặt, bởi vì đang vội  học, thao tác của   đều  nhanh.
Giang Tùy rửa xong, về  phòng, những  trong phòng cuối cùng cũng dậy .
“A Tùy a……” Trong buồng ngủ kéo dài một giọng điệu, một đầu tóc ngắn giống như vỡ tổ, bù xù  đầu, “Học lớp nào ?”
“Khoa văn phòng 203.” Giang Tùy  nhỏ một câu,   bức màn giường mặc áo ngực.
Một  bạn cùng phòng khác Lý Mẫn gào thét một trận: “Thật phiền phức quá, tại   học môn tư tưởng  chứ……………..”
Thôi Văn Kỳ ở giường bên cạnh  dịu dàng, uể oải than vãn: “Không  .”
 mà, gào thét cùng với than vãn cũng   tác dụng gì.
Tiết học tư tưởng bắt buộc điểm danh.
Bảy giờ năm mươi, bốn cô gái lướt qua khuôn viên trường  sáng sớm, mỗi  đang cẩm một miếng thịt bỏ  miệng, vội  đến tòa nhà khoa văn ở góc phía Tây,  đường vui đùa ầm ĩ.
Người cao nhất trong phòng Trình Dĩnh khoác vai của Giang Tùy, giống như lão đại . Cô  là   tính cách nam tử điển hình,  cao một mét bảy hai, đầu tóc  ngắn,  bên cạnh cô gái nào đều tràn đầy vẻ nam tính,   thường gọi “Dĩnh ca”.
Trong bốn , chỉ  Giang Tùy là đến từ phía nam, Trình Dĩnh là  bản địa, Lý Mẫn đến từ Tế Nam, còn nhà của Thôi Văn Kỳ ở Cáp Nhĩ Tân, từ ngày khai giảng đến giờ, bọn họ ở với   , cuộc sống tập thể tương đối thoải mái.
Dứt bỏ  những ảnh hưởng của thời tiết, Giang Tùy đối với thủ đô cùng Trường đại học Z đều  thích,   mấy đứa bạn cùng phòng  , cô cảm thấy bản  thật may mắn.
Cuộc sống đại học trong mấy tháng  khiến cô dần dần chấp nhận  sự tiếc nuối ban đầu.