“……” Giang Tùy  chút cạn lời, “ cũng   con nít ba tuổi mà.” Còn  bắt cóc nữa?
Chu Trì: “Chẳng khác gì  lắm,   lên học đại học nửa năm  mà vẫn  đến tuổi trưởng thành kìa?”
“……”
Giang Tùy  còn gì để cãi .
Trong lớp đúng thật là  hai  sinh năm 92, nhưng  sinh  cô nhiều tháng, Nguyên Đán xong thì  trưởng thành .
“Vì   học sớm quá mà.”
“Sao  sớm  chứ?” Hắn hỏi.
“Bà nội  á,  đây bà  là giáo viên tiểu học, mẫu giáo   học lớp lớn bà   đưa   học tiểu học , bà  thấy   cần học lớp lớn nữa, đôi khi bà   ở nhà dạy  kiến thức tiểu học.” Giang Tùy , “Nghe  ba  lúc đấy cũng  phản đối,  bà  nóng vội đốt cháy giai đoạn.”
Chu Trì cũng : “Chẳng  lớn lên  giỏi  đây ?”
“ , cho nên bà nội   đây  tự hào, cảm thấy bản  chẳng sai tí nào.”
Cô cứ như  mà , lộ mấy cái răng  nhỏ  trắng.
Lại  hôn.
Chu Trì cảm thấy   đến thật chịu khổ chịu nạn quá.
Cô hỏi ở nơi đất khách quê   mệt ,     với cô: Đợi cô trưởng thành mới quá mệt.
Hai  lúc  chuyện lúc , đến  cùng thì kể về chuyện học hành của mỗi .
Giang Tùy  nhóm Lý Mẫn định học lớp Tiếng Anh,  thi lấy bằng IELTS, TOEFL gì gì đó, Chu Trì hỏi: “Cậu cũng  thi ?”
Giang Tùy vẫn  chắc chắn: “Chị khóa  bảo, cho dù   nước ngoài, nhưng  vài công ty cũng sẽ đòi hỏi nó, hình như còn hữu dụng hơn cấp 4, 6 một chút, Lỹ Mẫn rủ  cùng học,  vẫn đang suy nghĩ thôi.” Từ nhỏ đến lớn cô đều  chăm chỉ, đối với chuyện học hành  từ bỏ bao giờ.
“Muốn thi thì thi .” Chu Trì , “Lúc về  cũng sẽ thi một cái.”
“Thật .” Giang Tùy , “Vậy nếu     ngoài học, thì chúng  cùng học  ?”
Hắn gật đầu, “Được”.
Thật  trong lòng Chu Trì cũng  bất ngờ, lúc  nhận thức  , cô là học sinh giỏi, luôn  tính cầu tiến. Còn  thì  , những năm tháng ở thị trấn Mi, đều  đần độn,   mục tiêu,   phương hướng,  một ai kì vọng về .
Chu Mạn   tam đần tứ độn, lấy tư cách gì để yêu Giang Tùy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-129-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Bây giờ  vẫn   lấy tư cách gì, nhưng ít  trong lòng  hiểu rõ,  cho cô  cuộc sống  nhất, để cô   sẽ  hối hận khi  chọn .
Đêm đón năm mới đó, hai    ngoài, đón giao thừa ở trong khách sạn. Lúc hơn chín giờ, Chu Trì   ngoài một chuyến,mua một ít đồ ăn khuya.
Hai   bên bàn, giống như   thời gian cấp ba, giống như tất cả vẫn  bao giờ  đổi.
Lúc sắp ăn xong, Giang Tùy nhận  một tin nhắn.
Cầu chúc Nguyên Đán vui vẻ.” Là Trần Dịch Dương nhắn đến.
Trần Dịch Dương cũng ở thủ đô,   học trường đại học P cách chỗ   xa, xe buýt  tiện đường, nhưng  dừng vài trạm. Tháng   một hội bạn cùng trường,  nhiều  của Nhị Trung tụ tập, Giang Tùy  mộ chị khóa  cũng học Nhị Trung dẫn , đúng lúc gặp   , cũng là lúc đó Trần Dịch Dương  tìm cô xin  điện thoại.
Trước mặt cả nhóm cùng quê, Giang Tùy  thể từ chối,   những  mới như họ  mấy chị khóa  đưa  một nhóm chat, Trần Dịch Trường cũng vì thế mà add tài khoản QQ của cô.
Hai chuyện  Giang Tùy  bao giờ nhắc đến  mặt Chu Trì. Không  tại , Chu Trì đặc biệt để ý đến Trần Dịch Dương. Giang Tùy sợ  nổi giận.
Nghĩ một lúc, cô trả lời  Trần Dịch Dương một tin, “Cậu cũng  nhé.”
Không ngờ rằng,    gửi đến tin nhắn mới.
“Nguyên Đán  dự định gì ? Chỗ   vài  đồng hương định ngày mai  Hương Sơn,    cùng ?”
Sao mà  cùng  chứ?
Giang Tùy  định  với   là  rảnh, Chu Trì   vứt rác rửa tay xong  về, hỏi cô: “Ai tìm  ?”
Giang Tùy  chút lo lắng  ,   dối, nhưng  cảm thấy  quá đáng.
Chu Trì   cô  chút do dự, nhếch mày lê, “Không  ?”
Giang Tùy mím môi, vẫn  thể nào giấu  .
“Là Trần Dịch Dương……”
Chu Trì  nghiêm mặt,  đến, lôi tờ giấy lau tay, hỏi lạnh nhạt, “Các   liên lạc với ?”
“Cũng  .” Giang Tùy giải thích một lượt chuyện tụ tập đồng hương Nhị Trung, dè dặt  , “Không  gì cả,  nãy chỉ hỏi ngày mai   Hương Sơn chơi  thôi,   đồng hương  cùng.”
Chu Trì   gì, lau tay xong, lấy giấy vứt  trong thùng rác.
Giang Tùy : “Cậu  giận chứ?”
Chu Trì ngước mắt lên, kìm giọng  : “Có thể đừng quan tâm đến nó  ? Nó  ý đồ với  đấy.”