Kiểu thời tiết mùa đông như thế  thì  xe đạp đến trường thật sự  khổ sở.
Trong lòng Giang Tùy đang suy nghĩ lung tung thì  nhớ đến lúc ở trong phòng y tế. Thật , cô  ngờ rằng   sẽ đến, mặc dù  danh nghĩa là   nhưng mà tình cảm quá nhạt nhòa, dù  cố gắng đến mấy thì cũng về con   mà thôi.
Đoạn đường  mặt đường rộng, xe cộ lưu thông  nhiều,   huyên náo tranh cãi  ầm ĩ,  khi rẽ hướng chuyển qua đoạn đường khác thì yên tĩnh hơn nhiều, Giang Tùy  cái lưng rộng lớn ở  mắt : “Thật  hồi nãy ở hành lang     với  là  tự về cũng ,   thể  chơi bóng rổ, nhưng mà   nhanh quá   kịp .”
Con  ở đằng   ừm một tiếng lạnh nhạt, gió  thổi qua cái là    thấy gì nữa .
Giang Tùy   thấy, đợi một lúc   : “Cậu đang giận ? Là vì lời thầy Tôn  hôm nay ?”
Xuống dốc, tốc độ chạy của xe trở nên nhanh hơn. Tiêng gió ù ù dồn dập  tai.
Qua một lúc thì tốc độ về  trạng thái  định ban đầu,  một câu  hời hợt vọng : “Máu chảy còn  đủ ,  còn phí sức mà  lảm nhảm thế?”
“……”
Từ đó cho đến lúc về tới nhà Giang Tùy   thêm một lời,  khi về đến nhà cũng   chuyện với  thêm  nào nữa.
Dì Đào và Tri Tri  vết thương  trán cô dọa đến phát sợ.
“Trời ơi,  mà mặt mày xanh xao đến  chứ?” Dì Đào quá lo lắng, “Bác sĩ ở trong trường chuyên môn  giỏi ,  nên  đến bệnh viện lớn kiểm tra thêm ? Khuôn mặt của con gái là quan trọng nhất đấy.”
Tri Tri  bên cạnh cũng  lo lắng: “Chị, chị đừng  hủy hoại dung nhan như  chứ!”
Giang Tùy tốn  ít nước bọt để giải thích.
Không ngờ rằng  lo lắng đến như , tối đến còn gọi điện  cho Chu Mạn nữa.
Vừa  cũng thật trùng hợp, Chu Mạn  kết thúc  công tác ,  khi xuống máy bay thì  về khu mới, đêm khuya kéo va li đến căn nhà cũ ở  một đêm. Đến ngày thứ hai lúc Giang Tùy ngủ dậy mới  Chu Mạn  trở về, thế là khuôn mặt của cô  nhận lời càm ràm,  kiểm duyệt thêm một  nữa.
“Dì Đào  mà như mặt con   hủy hoại  , dọa khiếp dì .” Chu Mạn đặt tay ở  cằm cô kĩ càng quan sát xong, “Xem  thì chỉ  lớn chuyện lên thôi,  , đợi lành  thì vẫn là một khuôn mặt xinh , trắng như quả trứng gà thôi,  nào, dì đưa con  học  mua cho chị Đào ít rau, dì thèm  c.h.ế.t cái món tào phớ mà chị  vẫn thường  quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-13-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
“Vậy  đợi Tri Tri cùng Chu Trì , hai  họ vẫn  dậy.”
“Lo cho chúng  gì, hai tay hai chân khỏe mạnh như hai đứa nó á mà.”
Đưa Giang Tùy  học  mua rau xong, Chu Mạn về đến liền  bếp giúp đỡ dì Đào. Bộ dạng của Chu Mạn cùng với lúc  việc thường ngày như hai con  khác ,   gì là kiêu căng, thẳng thắn, theo lời dì Đào thường  thì  là chân thành.
Chu Trì  xuống lầu,  thấy giọng của Chu Mạn thì một chút sắc mặt cũng   đổi, đang bàn đến chuyện ly hôn với Giang Phóng.
“…… thủ tục thì tuần  xử lí xong , bây giờ  cần   cho A Tùy, A Tùy  nhạy cảm, yếu lòng,  giống Tri Tri  chút quan tâm, chuyện   ảnh hưởng lớn gì đến nó , em cùng Giang Phóng  bàn xong , đợi thêm một năm rưỡi nữa thi đại học xong   với con bé, bây giờ nó ở  đây học  thuận tiện, dù    em cũng nhận con bé  con gái nuôi,   gì khác cho lắm.”
“Ây dà,” Dì Đào liên tục thở dài: “Hai  bọn em á…… Chị     hai đứa em như thế nào luôn, A Tùy thật đáng thương quá,  mà giấu mãi ?”
“Không  , em với Giang Phóng vẫn  bạn  với ……á,” bộ lông mày của Chu Mạn nhướn lên,  Chu Trì mang giày ở phòng khách, ngạc nhiên, “Sao em vẫn còn ở đây?!”
“Ngủ quên.”
“Được lắm, em còn lợi hại hơn Tri Tri nữa,” Chu Mạn chỉ  , “Hồi     gì  thì giữ bí mật giúp chị,    bậy.”
Chu Trì nhếch môi: “Cô  ngốc đến  ?”
Nói xong thì .
Lúc Chu Trì đến trường học, bài  buổi sáng   xong . Lão Tôn   ở đây,  quang minh chính đại   lớp.
Hơn một nữa học sinh trong lớp  ở đây, chỉ còn  gần một nửa ở  ăn sáng, nồng nặc mùi sủi cảo, bánh bao…
Chu Trì thả cặp xách xuống,  ở một góc cạnh bàn.
Giang Tùy đang  chuyện với bạn học ở bàn ,     gì mà  đến nổi mắt him , miếng băng gạt ở  trán   chút buồn .