Hai  giằng co qua  hơn một lúc,  đó, Chu Trì  đồng ý.
  vẫn  yên tâm,  đêm Giang Tùy xuất phát,   gọi đến, dặn dò kĩ lưỡng  nhiều chuyện.
Giang Tùy phát hiện    dong dài.
“Biết ,  cũng   máy bay , mặc dù  đây đều  với ba , nhưng     thế nào mà.” Cô   than phiên với  một câu, “Cậu  nhiều quá.”
“Cậu  chê phiền ?” Chu Trì cầm điện thoại, tiến đến gần cửa sổ một chút, bên ngoài là một  đen tối, “Xuống máy bay thì bật nguồn điện thoại lên,  đến đón .”
“Ừm ừm.” Giang Tùy  liên tục nhiều , bỗng nhiên  chút kích động.
Nói tiếp thêm vài câu, mới tắt điện thoại, Chu Trì   bên trong, Tiểu Hắc bật máy nóng lạnh lên  ,  nãy  thấy hai câu  cùng, hỏi: “Vợ  sắp đến ?”
Có thể là tâm trạng  , Chu Trì : “ , ngày mai đến đây.”
Hôm , ngày 15, Giang Tùy  máy bay  thuận lợi, những điều mà Chu Trì lo lắng đều  xảy .
Hơn một giờ chiều, Giang Tùy   thoải mái xuống máy bay, cô   hành lí cần lấy, chỉ  một cái ba lô đeo  lưng, bên trong bỏ hai bộ áo quần của bản , còn mua cho Chu Trì thêm một bộ áo thun với quần thể thao,  mua lúc dạo phố  đây.
Điện thoại  bật lên, điện thoại của Chu Tri liền gọi đến.
Chu Trì dựa theo lời  ,  đến đại sảnh đón khách, Chu Trì đang ở trong biển , cô vẫn đang  xung quang, Chu Trì   đến, nắm lấy tay cô.
Giang Tùy giật cả ,  đầu   thấy , lộ vẻ hớn hở. Mặt cô  đỏ,  trán  một lớp mồ hôi mỏng, đầu tóc đang cột lên, là kiểu buộc tóc đuôi ngựa đơn giản  đầu,   toát  vẻ tinh thần đầy phấn chấn.
Chu Trì kéo cô về  bên cạnh, lôi tờ giấy trong túi  lau mặt cô.
“Nóng lắm hả?”
“Cũng tạm.” Cô   với ,  nãy bản   bước nhanh đến.
“Cậu bận ?” Cô đến đây  mới nhớ  mà hỏi câu , “Trong kì nghỉ  việc gì cần  ? Trước đó  quên hỏi , thì  đặt vé .”
Chu Trì vẫn đang nắm lấy tay cô, mặt mày  hếch lên, “Ở với bạn gái  tính ?”
Giang Tùy nở nụ : “Tính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-137-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Chu Trì  đặt phòng  ở một khách sạn  nhất gần Trường C. Trường Đại học C   trong chốn thành phố phồn hoa, nhưng mà chỉ cần  trường đại học, thì cơ sở hạ tầng xung quanh đều  tiện nghi. Khách sạn thương nghiệp  thường hợp tác với trường học, dùng để tiếp đón học sinh, khách nước ngoài, môi trường  .
Xe tắt xi  từ sân bay đến,  lái mất  nhiều thời gian.
Giang Tùy  trường C   ở thành phố, nhưng nhưng    hóa   hẻo lánh đến như thế , nhưng mà khi  đến trường, cô cảm thấy hẻo lánh cũng  cái lợi của hẻo lánh, ít  sinh sống, đất đai rộng rãi,   vẻ bát ngát mênh mông,   rộng lớn hơn bao nhiêu  trường đại học Z chốn phồn hoa nơi cô ở,      thấy  mấy   đường, ngước qua ngước về thì xe đạp vẫn là nhiều nhất.
Chu Trì cũng  một chiếc xe đạp, đang để ở  thư viện.
“Đói ,  dẫn   ăn?” Hắn hỏi.
Giang Tùy lắc đầu, “Có ăn chút  máy bay ,  dẫn   xem trường  .”
“Được.” Chu Trì đẩy xe đạp về  một bước, “Ngồi lên.”
Lần mà Giang Tùy  xe đạp gần đây nhất, cũng là   lưng của Chu Trì, lúc đấy vẫn còn học cấp ba, bây giờ thì  ở trong trường đại học của .
Chiều tà mặt trời  lặn, bầu trời u tối.
Giang Tùy  cảm nhận  cơn gió mát nhè nhẹ, Chu Trì đạp xe  nhanh, đến mỗi nơi thì sẽ dừng  để cô xem, thi thoảng sẽ  vài ba câu. Hắn   năng khiếu  hướng dẫn viên, giới thiệu  đơn giản.
Đến  kí túc xá nam.
Chu Trì chống chân, dừng xe , chỉ tay cho cô xem: “ ở đằng  kìa.”
Một tòa nhà kí túc tương đối mới, ngoài cửa  vài nam sinh  , hoặc đang mang cặp, hoặc là ôm máy tính,  thể thấy thì đều là những  chăm chỉ học tập.
Dạo trong trường gần đến hai tiếng đồng hồ, Chu Trì dẫn Giang Tùy về khách sạn, đợi cô sắp xếp một chút  mới  ăn cơm.
Thời tiết oi bức, Giang Tùy vội đến đây nên cũng  mệt, khẩu vị  ngon tí nào, Chu Trì  chọn một vài món ăn mặn, cô  thể nào nuốt nổi, vẫn chỉ húp một bát cháo mà thôi.
Chu Trì vốn dĩ định dẫn cô  xem phim,  cô như  thì chỉ  thể từ bỏ ý định, dẫn cô về khách sạn nghỉ ngơi.
“Sau  vẫn là  nên  thì hơn.” Hắn nhíu mày , “Sức khỏe của   .”
“Không ,   yếu ớt đến  chứ.” Giang Tùy giải thích , “Là do tối qua  ngủ đủ giấc,  thể nào ngủ ……”