Giang Tùy lắc đầu, “Buổi chiều  còn    mà?”
“Vẫn đủ thời gian.” Chu Trì dừng một lúc, đôi mắt đen kịt  cô, “Em    thì thôi .”
Giang Tùy   gì, ăn hết bát mì.
Cúi đầu  một lúc, cô vân vê ngón tay, ngẩng đầu lên: “Chu Trì, em  hôm nay sẽ  về.”
Câu   của Giang Tùy  phá vỡ  sự yên lặng ngay giây phút .
Mì trong bát của Chu Trì vẫn còn, nhưng   thể nuốt nổi nữa, tay đang cầm đũa cứng ngắc.
Hắn mím môi, “Không  vẫn còn vài ngày nghỉ ?”
Giang Tùy   , ánh mắt vẫn   tô mì, “Anh   , cũng  bận mà……”
“Là vì lí do đó ?” Giọng Chu Trì lạnh ngắt ngắt lời cô.
Giang Tùy im lặng.
“A Tùy,” Chu Trì kiềm nén  cảm xúc, “Tối qua là do   ,  nổi cáu  quá, khiến em đau lòng là  của , nhưng   em quá đáng quá  ?” Hắn bẹt môi   tự  chế giễu, “Sao   trở thành kiểu đàn ông như  trong mắt em ?”
Không sai. Cô cũng  quá đáng, hơn nữa càng ngày càng thảm,   còn như Giang Tùy của  đây nữa.
Giang Tùy nhẹ nhàng nắm tay , đầu óc  chút mờ mịt.
Tại   trở thành như thế nào?
Rõ ràng là đang trưởng thành,   đều đang trở nên càng ngày càng ,  mục tiêu  chí hướng, đầu óc sáng suốt, nhưng bản    như .
Hai  cứ như   đờ  một lúc lâu.
Trong lòng Chu Trì  buồn bực, âm thầm chịu đựng mà hỏi: “Muốn  thật ?”
Giang Tùy gật đầu.
Chu Trì  cô: “Em   ở bên cạnh  nữa ?”
Giang Tùy  trả lời, đôi mắt dần ướt át . Cô  mặt .
Chu Trì ở  lầu hút xong một điếu thuốc,  bình tĩnh hơn  nhiều, ngẩng đầu lên  con  đang  từ  lầu xuống. Giang Tùy mang cặp xách,    đôi giày của .
Chu Trì vẫn tiễn cô đến sân bay.
Xe taxi lái  một đoạn đường, hai   ở đằng  xe, cũng  ai  một lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-148-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Giang Tùy dựa  cửa xe, nhớ đến lúc  mới đến  tối qua.
Lúc đấy, cô  trong xe soi  kính xe để to son.
Đến sân bay,  khi chia tay, Chu Trì  chịu nổi,  ương ngạnh ôm chặt lấy cô, kìm nén  cảm xúc,  nhỏ: “Anh , trong lòng em  giận ,   quan tâm  nữa. A Tùy,   thể đợi. Cho dù như thế nào  nữa, ngày mười một  sẽ đến tìm em.”
Cách ngày mười một, cũng  quá hai mươi ngày nữa.
Đến lúc đó, kì thực tập của   kết thúc, hạng mục trong tay cũng sẽ kết thúc,  đủ thời gian để ở bên cô.
Chuyến bay  muộn, lúc Giang Tùy xuống máy bay thì   còn sớm.
Bên ngoài trời âm u, thời tiết  nóng nực, giống như  nhanh sẽ  một trận mưa gió lớn. Quả nhiên,   lên xe, mưa liền rơi xuống nặng hạt, những giọt nước bên ngoài cửa xe  ngừng rơi xuống,  thể  rõ gì ở bên ngoài nữa.
Xe taxi dừng  ở cửa đông trường Z, Giang Tùy mang cặp xách  khỏi xe, chạy nhanh  trường. Đợi chạy đến tòa nhà gần nhất của trường học thì    ướt nhem.
Màn mưa  mắt   giới hạn.
Giang Tùy vuốt  những giọt nước  mặt,  ở bên cạnh cửa kính  một lúc, lôi điện thoại từ trong cặp  mở máy lên,  một tin nhắn  .
ZC: Đến  chứ,  đường thuận lợi ?”
Giang Tùy chỉ trả lời một câu: Ừm.
Những ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, thời gian trôi   nhanh, Giang Tùy cũng chẳng  gì cả, chỉ ở trong phòng kí túc xá, mấy  Lý Mẫn  hoạt động gì đó, ẩm thực đường phố thì , cô cũng  tham gia.
Cuộc sống vẫn giống như  đây.
Rất nhanh thì  đến ngày khai giảng, học sinh  lượt  đến trường.
Tân sinh viên khóa 10 đến nhập học, trong khuôn viên trường  rôm rả, nơi nào cũng là băng rôn tuyển thành viên câu lạc bộ, giống y hệt như năm ngoái. Phía đông nhà ăn  một dãy gian hàng nhỏ, đó là hoạt động bắt buộc chuẩn   mùa khai giảng và mùa  nghiệp ---- Hội chợ bán đồ cũ.
Lý Mẫn  đăng kí từ sớm, chiếm một vị trí cho cả phòng 721.
Từ sáng sớm đến tối,   đều hăng hái hừng hực, luân phiên trông coi gian hàng,  bán   ít đồ,  cứ bán cho đến chiều tối mới dọn hàng.
Lúc Chu Trì gọi điện thoại đến, Giang Tùy vẫn đang thu dọn, nhặt từng cuốn từng cuốn tạp chí một vẫn  bán  bỏ  hộp.
Điện thoại rung  một lúc lâu, cô lôi    gọi đến, ngón tay dừng  một lát.
Sau ngày hôm đó, bọn họ  gọi cho   nào. Mỗi tối  vẫn gửi tin nhắn. cô cũng trả lời, nhưng  khôn nhắn tin  nhiều như  mà chỉ  vài câu  thôi.
Giang Tùy bắt máy,  trong điện thoại  ồn ào, hai giây  thì  thấy giọng của  truyền đến: “Giang Tùy?”