“Hai tuần .”
“Sao mà  đây  gửi cho  xem?”
“Các chị khóa  chụp đấy,  đó em   mấy tấm .”
Chu Trì ừm một tiếng, dừng một lúc, “Trong trang của trường hình như  thấy em nữa.”
“Ừm, em ẩn tài khoản , bởi vì  một vài   quen.”
Chu Trì im lặng một lúc, nhỏ giọng : “Vậy thì  cũng  thể bình luận  ảnh của em  nữa.”
Giang Tùy ngơ ngác.
Lúc tình cảm của hai  vẫn còn   đây,  một  thời gian  thường xuyên  trang của cô,   việc gì liền  trong xem,  lúc bình luận một icon,  lúc thì là một hình  lạnh lùng.
Lúc đấy, Giang Tùy  thấy những lời bình luận xuất hiện hàng đầu của  giống như  thấy thư tình .
Chu Trì   tiếp đến chuyện đấy,   ngoài cửa: “Giang Tùy, hôm   sẽ đến.”
Giang Tùy: “Hôm …… Anh   học ?”
“Không .”
“Đừng như ,” Giang Tùy , “Đi học  quan trọng, ……”
“Anh  gặp em.”
……
Ba giờ rưỡi chiều Chu Trì đến.
Bốn giờ chiều Giang Tùy tan học, lúc  đến liền   gốc cây cổ thụ ở bên ngoài kí túc xá,   vẫn mang bộ đồ mà cô  mua, chiếc áo bull màu xám cùng với chiếc quần thể thao,  chân là một đôi giày thể thao màu đen kiểu mùa hè. Hắn xách cặp xách trong tay, sắc mặt  trắng bệch,  quầng mắt  một đám quầng thâm rõ rệt.
Cả hai   cách  vài mét   .
Giang Tùy  nhỏ nhẹ: “Đi ăn cơm nha.”
Vào lúc  vẫn  đến giờ ăn cơm, trong nhà ăn vẫn  đông .
Hai  họ vẫn  chỗ  như  đây. Kì Nguyên Đán   Chu Trì đến, cũng ăn cơm tại chỗ .
Giống như   , Giang Tùy mua cho  hai chai nước ngọt.
Trong lúc đó, Giang Tùy   một cuộc điện thoại, là Lý Mẫn gọi đến,  với cô là buổi phỏng vấn du học của trường sẽ tiến hành  buổi chiều ngày mai.
Chu Trì cũng  thấy, dừng đũa ,  chằm chằm  Giang Tùy.
Giang Tùy  vài câu  tắt máy, ngước mắt lên, hai cặp mắt  đối , giải thích một câu, “Trong trường  hạng mục trao đổi học sinh, em  thử xem thử.”
“Đi ?”
“Mĩ.”
Chu Trì im lặng  cô một lúc, “Em  từng  với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-153-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Giang Tùy mím môi,    mà thốt lên một câu: “Anh  chuyện gì cũng    với em.”
Chu Trì sửng sốt, cổ họng nhúc nhích, nhưng     gì.
Giang Tùy  nản lòng  cúi đầu: “Em chỉ là xin thử xem, chúng  cứ ăn cơm  .”
Hai  im lặng ăn xong cơm, rời khỏi nhà ăn, men theo con đường  đến sân thể thao nhỏ.
Chiều tối,  bộ nam sinh đều ở chỗ đánh bóng rổ, sân thể thao nhỏ   yên tĩnh.
Đi  nửa vòng, Chu Trì dừng bước , đưa tay  nắm lấy tay Giang Tùy.
Lòng bàn tay  vẫn  ấm áp như .
Giang Tùy vẫn nắm lấy tay ,  nhúc nhích.
“Anh  cảm nhận  chúng  càng ngày càng xa lạ .” Giọng của cô  nhỏ, ngước mặt lên  .
“Anh  cảm nhận .” Lòng bàn tay của Chu Trì  nắm chặt, “Chỉ còn hai năm rưỡi nữa thôi,  khi  nghiệp chúng  sẽ ở cùng ,  xa  nữa.”
Giang Tùy im lặng vài giây, khóe mắt cay cay, “Em   lừa dối , Chu Trì, trong lòng em vẫn  rối bời, hình như em vẫn     để ở cùng với ……”
Chu Trì: “Giống như  đây    .”
Giang Tùy  trả lời, trong khóe mắt dần dần chảy nước mắt, “Em cảm thấy  buồn.”
“Ở bên   buồn  ?”
Giang Tùy   một lúc,  cúi đầu.
Chu Trì: “Anh  chỗ nào vẫn  ,  là chỗ nào em  thích thì  thể  với .”
Giang Tùy vẫn  đưa  câu trả lời , hoặc là, đến cô cũng   câu trả lời là gì.
Vào tuổi , đối với một chút chuyện nhỏ giữa  với  thôi thì càng  thể nào hiểu nổi, những gì  thoải mái dường như đều  trong những điều vặt vãnh  đáng kể, một ít một ít chắp  với , dần dần trở nên khó mà chịu , còn cô vẫn  chuẩn  tinh thần để tiếp nhận những chuyện đó, chuẩn  năng lực để  trở  như thuở ban đầu.
Mắt của Chu Trì  đỏ,  cô một hồi lâu.
Bọn họ đều nhận   vấn đề, nhưng hình như ai cũng  thể nào  rõ  .
…….
Cũng      bao lâu.
Một vài nữ sinh cách  xa  dạo lướt qua, hiếu kì  sang nơi .
Xa hơn chút nữa, tiếng chuông ở tòa nhà bên  vang lên, tan học .
Chu Trì đưa tay  lôi con  ở  mắt  ôm  trong lòng.
“Buồn đến  ?” Mắt  đỏ ửng lên, tự giễu, “Cho nên em mới   Mĩ để rời xa  .”
Giang Tùy  trả lời, bờ vai run rẩy.
Tim Chu Trì đau nhói, ôm chặt cô, mắt  ướt : “A Tùy, em   thật ?”