“Vậy   học bá của trường đại học P  thì , lúc còn năm bốn   vẫn  đến tìm   ,  còn liên lạc nữa  hả?”
“Ừm.”
Người mà Lý Mẫn nhắc đến chính là Trần Dịch Dương.
Trước khi  nghiệp đại học, Trần Dịch Dương  tỏ tình ở trong tin nhắn điện thoại, Giang Tùy chỉ trả lời  một câu “Xin .”,  đó thì chẳng còn liên lạc nữa.
Lý Mẫn than thở : “Tiếc quá,   cũng  thế mà.”
Giang Tùy   thêm gì.
Lý Mẫn  nhắc đến những chuyện khác.
Đến  cùng, Giang Tùy buồn ngủ mê man, mơ mơ hồ hồ, hình như   thấy Lý Mẫn hỏi một câu: “Vậy mối tình đầu của  thì ?  nhớ hình như     trai mà, gọi là gì mà ……”
……
Trong phòng dần dần yên tĩnh .
Sáng sớm, Lý Mẫn ngủ dậy . Cô  còn  dậy kịp để  ,   áo quần   với Giang Tùy, “Nếu như   vội thì cứ ở phòng  vài ngày. Đợi đến cuối tuần, chúng  còn  thể  dạo loanh quanh ở trường.”
“Chắc  , vẫn còn một  việc, hôm nay   luôn.” Giang Tùy   xong, điện thoại liền reo lên, là một đoạn tin nhắn thoại.
Cô mở , là giọng của một đứa con trai còn trẻ ------
“Khi nào thì đến đây, nhắn  cho em cái, đến lúc đấy em chạy xe nhanh đến đón chị.”
Lý Mẫn kinh ngạc: “Đấy là ai ?”
“Em trai của .”
Em trai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-158-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Lý Mẫn suy nghĩ một lúc,  một chút ấn tượng, lúc còn học đại học Giang Tùy  kể cho bọn họ ,  một đứa em trai   là em ruột, còn  gọi video qua vài  ở kí túc xá, bọn họ đều  gặp qua.
“Là đứa em trai đó đấy , là cái   tính hài hước đấy hả?”
“Ừm.” Giang Tùy trượt xuống, Tri Tri  gửi cho cô vài tấm ảnh, kèm theo một tin nhắn: Tấm ảnh  khuôn mặt khôi ngô tuấn tú  gửi  cho chị xem, đừng  để đến lúc đấy  nhận   em trai của chị nữa.”
Giang Tùy   liền .
Mặc dù  là đứa con trai  trưởng thành, nhưng mà dường như Tri Tri vẫn cố chấp giữ đầu tóc uốn cong đấy, vẫn giống như những cọng lông cong queo.
Lý Mẫn hỏi: “Cậu  cũng học đại học  nhỉ.”
Giang Tùy gật đầu: “ .”
Thằng nhóc đấy thi đại học chả đạt  kết quả gì, ở trong nước chả  trường đại học nào  để phù hợp mà học cả,  Chu Mạn đưa  Đức học, giai đoạn nay liền trở về để thu thập thông tin  báo cáo thực tập.
Hai chị em họ  nhiều năm  gặp mặt, nhưng mà vẫn còn liên lạc với , vẫn  gọi video.
Buổi trưa cùng ngày, Chu Ứng Tri lái một chiếc xe mới đúng giờ  mặt ở sân bay, đón Giang Tùy .
Mặc dù   qua trong điện thoại, nhưng   thấy mặt, Giang Tùy vẫn còn  ngạc nhiên, đứa con trai năm   cao tót lên đến một mét tám , nhớ  lúc đấy, cô thật sự vẫn  thể nào quen . Vẫn may  mặt của     đổi  nhiều lắm, vẫn giữ  dáng dấp lanh lợi của lúc nhỏ, mặc áo quần cũng khoa trương như  đây, một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu phấn, cùng với đầu tóc uốn cong đấy quả thực  phù hợp. Nhìn dáng vẻ như , thì chắc  tự do bay nhảy ở nước ngoài .
Có thể là quá lâu   gặp , lời của Chu Ứng Tri vô cùng nhiều, hình như cũng   cảm giác xa lạ gì đối với Giang Tùy, từ lúc bắt đầu lái xe trở , trong quá trình đó thì  bao giờ ngừng  , than vãn về cuộc sống cực khổ của   ở Đức,  than vãn về những thủ đoạn độc ác của   .
Giang Tùy  những  an ủi  , ngược  còn khuyên một câu: “Không  em  sức khỏe dì Chu gần đây   , em nên  lời một chút .”
“Khi nào em chả  lời? Gần đây   em  hiếu thảo nhiều đến chừng nào nữa, nghĩ   bệnh viện ở bên cạnh bà , bà    quá, ở trong phòng bệnh  mà còn   việc, còn bảo em   việc gì  đến  phiền bà , chị, chị  em đấy   lương tâm ?” Chu Ứng Tri vô cùng uất ức, “Nói thật chứ, con   em thật quá ương ngạnh, chính là một khối u đấy, bác sĩ từ lâu  bảo  phẩu thuật  , nhưng bà    , cứ ỷ là nó lành tính nên cứ kéo dài, nếu    nhỏ của em nổi cáu lên, bây giờ bà   lẽ vẫn đang   việc.”
Nói đến đây,  nhận  rằng  nãy bản     nhắc đến “ nhỏ”, Chu Ứng Tri lập tức im bặt miệng .
Từ khi   tình cảm hai  họ  rạn nứt,    tự giác hiểu  , sẽ  bao giờ nhắc đến  nhỏ  mặt chị  , cũng  nhắc đến chị    mặt  nhỏ.
Hôm nay,  cẩn thận mà đa  lỡ ,  chút sơ xuất.