Nghe Giang Tùy ,  thở dài.
“Vừa về đến  gặp , rõ ràng là các   duyên với  thật.” Hứa Tiểu Âm , “Lúc đấy các  yêu  đến , các bạn nữu trong lớp đều  ngưỡng mộ.”
Là  hiểu rõ tình hình của giai đoạn tình cảm đó, cô  cảm thấy  chút tiếc nuối, cuối cùng kiềm chế  nổi mà hỏi: “Lúc đấy   chia tay , hai    xảy  vấn đề gì ,  là Chu Trì  phạm  sai lầm gì ?”
Giang Tùy  cô  hỏi đến mức trầm lặng.
Bây giờ mà  tiếp  xảy  chuyện gì, đem chuyện của năm đó  mà kể,  lẽ bản  cô cũng  chút mờ mịt. Thời gian  khiến cho những vấn đề vụn vặt   vẻ  phai nhạt  mà càng ngày càng thu nhỏ , thậm chí bản  nhớ  thì trong nháy mắt đều sẽ cảm thấy bản  của năm mười tám tuổi khác lạ đến buồn , nhưng mà những cảm nhận của lúc  đều  chân thực.
Giang Tùy nghĩ, Chu Trì chắc  lẽ cũng như .
Hai  họ đều khiến cho đối phương  đau lòng.
Vào  thời gian bắt đầu yêu , cô vẫn  đến mười sáu tuổi, Chu Trì cũng  lớn  bao nhiêu, tình yêu mà sớm chiều   vẫn luôn  ngây thơ  thuần khiết, những mà đến  đó, tình cảm    đổi .
Lẽ nào cô   từng nhân nhượng ?
Lẽ nào Chu Trì  từng suy nghĩ  ?
Bọn đều   cố gắng, nhưng mà  , vết nứt  càng ngày càng lướn nhưng bọn họ  cảm thấy bất lực để hòa hợp với , thật sự  khiến cho cả hai đều  đau xót.
Suy nghĩ  chuyện  qua và m.ổ x.ẻ nó  đều giống như cách  một  cách,  thể nào giải quyết triệt để  vấn đề. Không nên   rõ  năm đó là ai đúng ai sai nhiều hơn, dường như   cần thiết  như  nữa .
Suy nghĩ một lúc, Giang Tùy lắc đầu , “Chuyện qua lâu ,  thể nào nhớ nữa.”
Lâm Lâm : “Sao mà hình như mối tình đầu lúc nào cũng thành  như thế  , ắc cặp đôi của lớp chúng  chẳng  cặp nào nên đôi cả, đều  chia tay hết .”
“Thật .” Hứa Tiểu Âm thở dài, “Cũng   là vì cái quy luật ma quỷ nào  tạo  nữa.”
Thứ hai, Giang Tùy nhận  điện thoại của  chị khóa  tên là Thẩm Kính, buổi chiều  đến công ty của chị  một chuyến.
Những năm nay, thành phố   ngừng  đổi, khu đô thị mới  xây dựng càng ngày càng hiện đại, khu đô thị  mới xây dựng năm nào  càng ngày càng rộng lớn thêm, các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, kéo theo sự phát triển của cả khu vực đấy, quanh cảnh   càng phồn hoa hơn  đây nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-165-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Mấy năm , nhận  lợi ích từ chính sách hỗ trợ, khu đô thị Vọng Đông  giải tỏa một khu vực, xây dựng mới một con đường công nghiệp, những công ty lớn nhỏ mới phát triển đều tụ tập  chỗ , công ty của Thẩm Kính cũng  ở đây.
Giang Tùy đến xem tình hình của công ty,  ấn tượng  . Ở mỗi phương diện, cách suy nghĩ của Thẩm Kính đều  khớp với cách suy nghĩ của cô. Giang Tùy  do dự nhiều, liền đưa  quyết định ngay.
Đến chập tối, cô liền rời khỏi .
Từ con đường công nghiệp mới  , từ phía xa  thể  thấy ở khu sản xuất công nghiệp bên  một dãy chữ của một tòa nhà.
Vốn dĩ Giang Tùy  xem thêm quang cảnh xung quanh, nhưng bầu trời âm u  bắt đầu đổ mưa xuống, cô  nán  lâu,   đường, đợi xe taxi ở bên biển báo quảng cáo bên đường. Có thể là đến thời gian giao ban, nên vẫy tay đón hai chiếc xa liên tiếp nhưng đều  dừng , mưa  càng ngày càng rơi nặng hạt.
Giang Tùy  đợi nữa, cầm túi xách che  đầu, chạy nhanh về tiệm cà phê phía , phía  lưng  truyền đến tiếng mưa rơi lộp bộp.
Một chiếc ô tô màu đen dừng  ngay bên  cô.
Cửa xe kéo xuống, cô  thấy  đàn ông đang  lái xe .
Giang Tùy sửng sốt, mắt vẫn  , những giọt nước  mặt cô rơi xuống,  lông mi cũng dính  những giọt mưa.
Tiếng mưa rơi cùng với những âm thanh hỗn độn  đường trộn lẫn  , huyên náo ầm ĩ, Giang Tùy  thấy lời  .
“Lên xe.”
Mở cửa x era, Giang Tùy   ghế phụ phía  xe.
Cần gạt nước phía  xe  ngừng lướt qua lướt về, Giang Tùy vuốt những giọt nước  túi xách, đặt nó lên  chân. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác gió,  mưa dính ,   chỗ ướt chỗ khô,  chút nhếch nhác.
Cô cúi đầu  áo quần của , một chiếc khăn màu nâu đôi  chân của cô.
Giang Tùy  đầu , mặt Chu Trì  hướng về phía , tay cầm  tay lái, mặt mày  tuấn, nhưng   vẻ lạnh lùng rõ rệt.
“Cảm ơn.” Giang Tùy  một câu, cầm chiếc khăn lau mặt và tóc.