Xe dừng  ở chiếc đèn đỏ phía .
Giang Tùy nhận  điện thoại, là Thẩm Kính gọi đến.
“Sư tỷ.” Cô áp sát tai  điện thoại,  xong lời  của  trong điện thoại, , “Không , em   lên xe …… Ừm, đúng, chắc em sẽ đặt vé máy bay cho ngày mai.”
“Đến đây  gì ?” Bỗng nhiên Chu Trì hỏi.
Giang Tùy , “Đến tìm sư tỷ của em, công ty chị  ở đây.”
“Công ty nào?”
“Tuyên Đạt.” Giang Tùy , “Ở đường công nghiệp mới, mới thành lập  hai năm, chắc a   .”
Giang Tùy  công ty của Chu Mạn cũng ở trong khu công nghiệp , chỉ  điều là nó ở phía tây, mặc dù cách chỗ   xa lắm, nhưng  dễ dàng gặp   như  thì thật quá là trùng hợp .
Đang cố gắng kìm nén  cảm xúc mất bình tĩnh của , trong phút chốc Chu Trì kiềm chế  nổi mà hỏi: “Em đặt vé máy bay, là    ?”
Giọng điệu của Chu Trì  chút kì lạ, Giang Tùy liếc  , : “Em  về Giang Thành một chuyến, thăm cô.”
Cô  xong câu đấy, chẳng  Chu Trì  thêm điều gì, một chữ cũng  .
Xe cứ chạy về phía , màn mưa bên ngoài cửa dần dần nhỏ .
Vừa đúng  giờ tan ca cao điểm,  đến giữa đường thì kẹt xe ngày càng nghiêm trọng.
Xe dừng .
Giang Tùy  thấy Chu Trì gọi hai cuộc điện thoại, chủ đề đều là chuyện công việc. Cô vô thức  đầu   , thấy  đang cau mày, nhắm nghiền mắt, trong suốt quá trình  chuyện với  trong điện thoại đôi môi hồng nhạt  mím  mấy , mép miệng ép xuống, hình như là chuyện rắc rối gì đấy.
Ý thức  rằng bản     quá lâu, cô thu  tầm , cúi đầu rảnh rỗi mà trượt  màn hình điện thoại, trả lời vài tin nhắn wechat mà Tri Tri  gửi đến.
 mà tâm trạng  thể nào bình tĩnh nỏi.
Tại  cứ  thấy  thì  trở thành như thế ?
Đợi một lúc , chiếc xe đang  bất động cuối cùng cũng  nổ máy, mưa cũng dần dần nhỏ  nhiều.
Chu Trì hỏi: “Em ở chỗ nào?”
Giang Tùy lấy  tinh thần,   bên ngoài, : “Lát nữa  dừng  ở  cổng trung tâm mua sắm  , em tự về cũng .”
Trong lòng cô vốn dĩ nghĩ  bận đến ,    lỡ thời gian của , nhưng mà Chu Trì  hiểu lầm.
Sắc mặt  lạnh , “Địa chỉ cũng    với  nữa ? Cho dù là  chia tay , ít nhất chúng  vẫn là bạn học mà.”
Giang Tùy dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-166-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Hắn cầm c.h.ặ.t t.a.y lái, tự  chế giễu một câu: “Cũng đúng, dù gì em cũng  từ bỏ, xóa hết sạch sẽ,  chút lưu luyến nào.”
Trong nháy mắt bầu  khí trong xa   đổi, rơi  cảnh tượng yên tĩnh đến ngạt thở.
Giang Tùy cúi đầu, im lặng một lúc lâu, giọng trầm  mà : “Em   ý đó, em thấy  bận, cho nên……” Ngắt lời , trong lòng  thở dài,   thêm gì nhiều,  địa chỉ cho , “Em ở khu đô thị mới Minh Vi, đường Yên Tuyền.”
Chu Trì mím môi, đèn xanh hiển thị, chạy xe về phía , đến ngã rẽ thì bẻ tay lái rẽ đường.
Giang Tùy dựa  cửa kính, mặt  hướng  bên ngoài.
Bầu trời dần dần tối sầm , ánh đèn điện đường chiếu sáng lấp lánh.
Hai con  trong xe thì lặng lẽ   một lời nào   một lúc. Khuỷu tay của Chu Trì đè  vô-lăng, vuốt phần giữa trán.
“Căn nhà mới mua ?” Hắn hỏi một câu, giọng điệu  bình tĩnh  rõ rệt.
Giang Tùy : “Không , là căn nhà  đây ba em  mua, vẫn  ở qua  nào.” Cô   vài giây, đưa tay  mở cửa xe, nhưng   thấy  hỏi, “Em về nước một  ?”
Giang Tùy dừng tay , “Ừm.”
“Ba em ?”
“Ông   việc ở bên Mĩ,” Giang Tùy , “Năm ngoái  kết hôn với đồng nghiệp của ông  ở cùng trường luôn ,  đấy hầu như ông   dần định cư ở bên đấy luôn.”
“Vậy tại  em   về?” Bỗng nhiên   mặt sang  cô.
Ánh mắt của  khiến Giang Tùy sửng sốt. Cô vô thức mà nắm chặt ngón tay, suy nghĩ, : “Công ty sư tỷ của em thiếu , em  về để giúp chị .”
“……Chỉ là nguyên nhân  thôi ?” Giọng của  nhỏ .
Giang Tùy ngước mắt  sang .
Trong ánh sáng lù mờ  rõ nét, cả hai   thốt lên lời nào mà   mắt  một hồi.
“Giang Tùy.” Từ lúc gặp  ,  đầu tiên  gọi tên cô.
Giang Tùy  chút hoảng hốt, “Hả?”
Hắn  bỗng nhiên trụp mắt xuống,   nữa.
Giang Tùy cũng  hỏi thêm gì,  một lúc,  xuống xe,     một câu, “Cảm ơn  đưa em về.”
Chu Trì   gì.
Giang Tùy      cổng lớn của khu đô thị, lên lầu, cô sờ  túi áo khoác gió, chỉ  điện thoại,   khóa. Nhớ  một hồi, cô đặt đồ xuống  cửa phòng, vội vàng  trở .