Chu Trì  mặt  hướng khác, kiềm chế , mím chặt môi, mắt cay cay.
Trong phòng karaoke vẫn  nhộn nhịp, ai cũng   đến nơi . Người hát thì vẫn hát,  chuyện thì vẫn tiếp tục  chuyện  ngừng nghỉ. Góc   vẫn  yên tĩnh.
Chu Trì bóc một cái kẹo  ăn.
Giang Tùy  dậy  nhà vệ sinh. Rửa tay xong, cô nán  ở bên ngoài  vài phút, tim đập mạnh  dần dần bình tĩnh .
Lúc tàn cuộc thì cũng  hơn chín giờ rưỡi,   tạm biệt , chào hỏi   hẹn  buổi tụ tập  ,  một vài bạn học  uống quá nhiều  những  vẫn còn tỉnh tiện thể kéo  khỏi.
Lâm Lâm   tìm Giang Tùy, Hứa Tiểu Âm liền kéo cô .
“Đừng    kì đà cản mũi.”
Trương Hoán Minh cũng nhất quyết bỏ  Chu Trì,  theo cùng với nhóm nam sinh.
Dưới ánh đèn điện đường, Giang Tùy hỏi: “Em chuẩn  gọi xe về, còn  thì ? Muốn gọi lái xe thuê ?”
Chu Trì  trả lời,  cô,  hiểu là đang nghĩ đến chuyện gì. Hình như rượu  uống  đó   chút tác dụng, mặt của   đỏ, môi cũng  hồng.
Hắn  trả lời, Giang Tùy tưởng rằng   uống say thật , cô cúi đầu lôi điện thoại : “Em gọi tài xế giúp  nha.”
Vừa mở App , liền  thấy giọng của : “Có   xem căn nhà  đây ?”
Giang Tùy ngước mắt lên.
Chu Trì: “Căn nhà ở trong hẻm đấy.”
Giang Tùy: “……Tri Tri   bán .”
“Là  bán .”
Giang Tùy  ,  hiểu, “Sau đấy   mua  ?”
Hắn gật đầu.
Quãng đường  xa, từ chỗ   bộ đến cũng  mất nhiều thời gian. Con đường mà họ đang  chính là con đường mà lúc còn  học cấp ba thường , thời gian  cách nhiều năm, dọc đường  nhiều kiến trúc   đổi,  nhiều đoạn đường Giang Tùy sắp  thể nào nhận   nữa .
Dưới ánh đèn hoàng hôn, hai bóng dáng   sánh đôi bên .
Đến đầu ngõ, Giang Tùy phát hiện tiệm khoai lang nướng   còn nữa, bây giờ là một cửa hàng tiện lợi nhỏ bán 24/24, ngọn đèn bên trong tiệm vẫn đang còn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-173-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Giang Tùy dừng bước chân .
Chu Trì  với cô rằng tiệm  mở từ hai năm , Giang Tùy gật đầu,  chút tiếc nuối mà  : “Em cảm thấy vẫn là tiệm khoai nướng  hơn,  thích ăn khoai lang nướng  nhiều.”
Trong ngõ   nhiều   già sinh sống, họ vẫn giữ  thói quen ngủ sớm, tiệm hàng bán đồ ăn khuya tiện lợi   hoan nghênh cho lắm.
Giang Tùy cứ nghĩ như , nhưng mà lời   nhỏ  của cô  lọt  tai của Chu Trì,  hiểu  cứ giống một cô gái đang lầm bầm về chuyện  cam tâm  . Hắn  một tiếng, lồng n.g.ự.c  đập thình thịch, hình như   thấy  Giang Tùy của  đây.
“Em  ăn gì ? Anh  mua.”
Giang Tùy lắc đầu, “Em  đói.”
“Vậy thì mua ít sữa nha.”
Chu Trì bước  của tiệm,  nhanh thì mua xong  ,  cùng với Giang Tùy  trong ngõ.
Giữa đường  một đoạn đường đá đang sửa ,  đường  hai ngọn đèn đường  cháy,  tối. Chu Trì cầm điện thoại soi đường, tay  cầm lấy tay Giang Tùy.
“Đoạn   khó .”
Hình như  đang cố gắng giải thích.
 mà,  qua khỏi đoạn đường tối đen đấy,  vẫn  thả tay cô , giống như sợ cô trốn  khỏi , nắm  chặt.
Họ đều   thêm gì nhiều, im lặng mà  hết đoạn đường .
Đến  cổng, Chu Trì lôi khóa  mở cửa.
Giang Tùy lùi sang một bên, nhẹ nhàng nắm tay  . Sau khi  nhà,  bật đèn, Giang Tùy   trong,   ánh đèn mà , phát hiện  rằng dường như vẫn giống như  đây , đồ dùng trong nhà vẫn   gì  đổi. Trong phòng  sạch sẽ, dễ nhận thấy rằng   thường xuyên đến dọn dẹp. Cô  tiếp, phát hiện tủ lạnh vẫn đang mở, giống như   thường xuyên đến ở .
“Không   bán  , những vật dụng    vẫn còn ở đây?”
“Lúc đấy chị  thuê một căn nhà để trống,  một vài căn nhà cũ mà  ruột của chị  để ,  nỡ bán .” Chu Trì lướt mắt  tìm thấy đôi dép của , “Có   dép ? Đôi    mang  nào.”
Trên chân Giang Tùy đang mang một đôi giày cao gót tầm 7 phân. Cô di đến đổi dép.
Chu Trì cũng tự đổi dép, hai  lên lầu, vài căn phòng ở lầu hai cũng giống như  đây, bao gồm cả căn phòng mà Giang Tùy ở  đây. Tùy ý  một lúc, hai  họ  lên căn gác lwunrg.
Trong phòng chẳng  gì  đổi, chiếc ghế sô pha nhỏ vẫn là chiếc ghế năm , tấm thảm sàn nhà vẫn là cái tấm thảm đấy, chiếc thuyền buồm bên góc bàn vẫn đặt ở đấy, đến chiếc chăn ở  giường  vẫn là kiểu màu xám mà  thường dùng.
“Anh  ở đây ?” Giang Tùy hỏi.