Đi  thang máy, Giang Tùy dựa  một bên, Chu Trì  ở phía  cô, cách  giữa một đám . Cô ngước mắt lên, cùng chạm  mắt của ,  lôi một miếng kẹo sô cô la từ trong túi quần  đưa cho cô.
Giang Tùy đưa tay  lấy nhưng  ăn.
Trải qua chuyện tối qua, giữa hai  họ   còn giống như  nữa. Từ  khi gặp  , tảng băng cứng đó  dần dần tan chảy , bây giờ, chắc  lẽ     đánh vỡ .
Ít nhất thì hiện tại Chu Trì  rõ rằng bản  đang    kết quả như thế nào.
Đi  khỏi toà nhà lớn bệnh viện.
Chu Trì hỏi: “Em  ăn gì?”
Giang Tùy lắc đầu, “Không đói lắm,  một chút  .”
Trước mặt là một công viên nhỏ của bệnh viện, ở đấy  một chiếc ghế dài.
Bên cạnh  một vài thiết  dùng để tập thể dục, vài đứa bé đang chơi đùa với   sự quan sát của  lớn.
“Anh bận xong  ?” Giang Tùy hỏi.
Chu Trì gật đầu để trả lời,  xuống bên cạnh cô, : “Tạm thời  chút vấn đề,  xử lí .”
“Tri Tri  hôm nay    Quảng Châu?”
“Không  nữa, hoãn  .”
Chu Trì đang  cô, ánh mắt đang  xuống cổ của cô, chau mày . Giang Tùy chú ý đến ánh mắt của   sờ  cổ .
“Là do   ?” Hắn hỏi.
Giang Tùy  trả lời.
Nhìn vài giây  Chu Trì : “Anh xin .”
“Không .” Giang Tùy cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt của , “Không nghiêm trọng lắm .”
“Không chỉ là cái  mà còn cả chuyện  đây nữa.” Hắn kim giọng ,  vài lời cứ giữ mãi trong lòng, chỉ cho đến bây giờ cuối cùng mới  thể  .
Bỗng nhiên  nhắc đến chuyện  đây, nhất thời Giang Tùy  phản ứng kịp.
Im lặng một hồi, cô mới lắc đầu, “Không  là vấn đề của riêng , lúc đấy, chúng  đều  .”
Nhìn thấy cô đang cúi mặt xuống, miệng Chu Trì cử động, “Anh   thư điện tử cho em, là tài khoản mà  đây chúng   cùng  dùng.”
Giang Tùy  hoảng hốt.
Tốt nghiệp cấp ba xong, họ  tạo một tài khoản dùng chung, tên tài khoản là kết hợp tên hai  , ở trong đấy lưu một vài tấm ảnh của cả hai còn  một vài bức thư  gửi cho .
“Sau đấy em  đăng nhập   tài khoản đấy bao giờ.” Cô .
Chu Trì đang  mặt cô, giọng  nhỏ dần, “Em  xóa  hết tất cả , đến tài khoản đấy cũng  cần nữa, là  từng nghĩ đến chuyện sẽ tìm  , đúng ?”
Giang Tùy liếc    im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-177-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
“Anh  từng đến trường của em.” Chu Trì .
Giang Tùy giật , ngước mắt lên: “Khi nào?”
“Năm còn học năm tư, tháng mười. Anh  thấy em đang  cùng với  khác, là một thằng con trai.” Chu Trì mím chặt môi, nụ  chua xót, “Anh   là em   bạn trai   .”
Hắn cũng  từng nghĩ  lẽ đấy chỉ là bạn bè thôi, nhưng đôi mắt  thấy lúc , đau xót vô cùng, cũng   là  nghĩ đến chuyện  lẽ cô    khác , nhưng đến khi tận mắt  thấy thì mới hiểu rõ  cảm giác khó chịu đến mức nào, dường như   thể nào chấp nhận , càng  thể nào  dũng khí để tiến lên  mà hỏi.
Cảnh tượng lúc đấy vẫn còn hiện lên  rõ ràng trong trí óc .
Chu Trì cúi đầu, cau nhíu mày, cố gắng bình tĩnh ,  thấy giọng  của Giang Tùy.
“Không  bạn trai.”
Lúc đấy đang  gì thì Giang Tùy   còn nhớ nữa,  thể là bạn học cũng  thể là  khóa  cũng nên.
Chu Trì  sang cô.
Miệng Giang Tùy nhúc nhích, “Em  từng yêu thêm  nào khác.”
Đang   mắt của Chu Trì, Giang Tùy mím chặt môi, giải thích một câu: “Không  là cố ý  yêu đương, mà chỉ là……”
Chỉ là gì đây?
Giang Tùy cũng    miêu tả tâm trạng của bản   những năm tháng  như thế nào nữa, chính xác là sẽ nhớ đến Chu Trì  nhiều, nhớ đến những lúc ở bên , nhưng cô   cố ý nhớ đến .
Không  thêm gì nhiều, cô cúi đầu   cái kẹo sô cô la trong tay.
Chu Trì: “Không gặp   thích hợp ?”
Cũng  thể  là như  . Giang Tùy nhẹ nhàng gật đầu.
Những đứa bé đang chơi đùa bên cạnh    lớn dắt , để  chiếc ghế xích đu trống  mà lắc lư.
Có một chút tiếng gió nhẹ thổi qua.
Chu Trì  Giang Tùy một lúc lâu.
Sau đấy, dường như gió  ngừng , ngay tại đây bỗng nhiên vô cùng yên ắng.
“Vậy em còn thích  ?” Hắn hỏi.
Giang Tùy  trả lời.
Hắn đang  cô, miệng nhúc nhích, “Đêm qua……”
“Chu Trì.” Giang Tùy ngắt lời , “Anh  thể….đừng nhắc đến chuyện đêm qua nữa ?”
Hắn sửng sốt, giọng Chu Trì trầm hẳn , “Hối hận  ?”
Giang Tùy lắc đầu, “Không hối hận, nhưng  cứ nhắc mãi sẽ  ngại ngùng.” Cô ngẩng đầu lên, “Chuyện tối qua,  đây  bao giờ em  nghỉ đến,  lẽ là gặp  , nên thật sự  chút xáo trộn, giống như  đây .”